Chương 1492 Đếm ngược thời gian (1)
Klein vừa hưởng thụ bóng tối một cách thoải mái, định chuyển hóa sang trạng thái bí ẩn hoặc là tự sát thành công, vừa cùng đám bí ngẫu đồng loạt giơ tay, nắm vào sương mù do lịch sử đan thành.
Lúc này, anh chia bí ngẫu làm ba tổ, lần lượt triệu hồi Reinette Tincole, ngài Azcot và "Rắn vận mệnh" Will Onsetin, tránh giống lần trước, khó khăn lắm mới thành công lại bị Amon đánh cắp mất ý tưởng, chưa biết chừng anh còn có thể dư lại vài bí ngẫu.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Amon không thể nào một lần đánh cắp được nhiều hình ảnh trong lỗ hổng lịch sử như vậy.
Điểm này còn phải chờ Klein xác nhận.
Bản thể của Klein thu tay lại, nhưng không bắt được gì.
Nhóm bí ngẫu triệu hồi "Rắn vận mệnh" thất bại toàn bộ, nhóm "Học giả cổ đại" triệu hồi "Quan chấp chính tử vong" và Reinette Tincole đã có hai bí ngẫu xuất hiện tình huống cánh tay chợt trĩu xuống.
Klein vui vẻ trong lòng, đột nhiên cảm thấy lần thử nghiệm này chưa chắc là không thể chuyển thành hành động trốn thoát chân chính.
Đúng lúc này, trên chiếc kính độc nhãn của Amon, một vầng hào quang mãnh liệt tỏa ra.
Tất cả thành bang, thậm chí là thung lũng, đồi núi, cánh đồng mênh mông xung quanh đều bị ánh mặt trời thuần tịnh nóng rực này bao phủ, sau khi "ban ngày" cáo biệt nơi này mấy ngàn năm, lại một lần nữa quay lại.
Amon đã phóng ra "ban ngày" đánh cắp được ở "Di tích thần chiến"!
Trong "ban ngày", Klein không những có cảm giác thân thể sắp hòa tan, mà bên tai còn vang vọng lời vô nghãi điên cuồng quen thuộc, giống như từng cây kim thép đang cắm vào mỗi một con "Trùng linh hồn".
Điều này khiến đầu óc anh bị nỗi đau đớn dữ dội chiếm giữ, các bí ngẫu sắp triệu hồi thành công cũng theo đó thất bại.
"Ban ngày" của di tích thần chiến ẩn chứa lời vô nghĩa của "Tạo vật chủ chân thật"!
Các loại quái vật dị dạng vốn đang lẩn trốn sâu trong bóng tối, cũng chính là số ít nhân loại còn sống sót trong thành bang này, dường như nhất thời tìm lại được lý trí, kinh ngạc nhìn "ban ngày", không nhịn được nheo mắt lại.
Sau đó, bọn họ điên cuồng xông về phía đầu nguồn của "ban ngày", người nọ nối tiếp người kia tan rã thành tro bụi.
Trong doanh trại của trấn Hạ Ngọ thành Bạc Trắng cách xa nơi này, các thủ vệ phía trên hàng rào lần lượt phát hiện chân trời phía bắc và phía đông xuất hiện hào quang của tia chớp khác nhau, giống cảnh tượng mặt trời sắp mọc lên trong truyền thuyết.
Cảnh tượng đó chỉ duy trì vài giây rồi tan rã thành mảnh nhỏ, chân trời lấy lại màu tối đen.
Klein vừa mới hồi phục khỏi lời vô nghĩa, liền thấy Amon đội mũ mềm chóp nhọn đứng trước mặt mình.
Vị "Thiên sứ thời gian" này vuốt nhẹ chiếc kính độc nhãn, mỉm cười nói:
"Làm khá tốt."
Làm tốt đấy... Nghe thấy câu "khen ngợi" của Amon, Klein nặn ra nụ cười, lịch sự đáp lại:
"Cảm ơn."
Thẳng thắn mà nói, so với "khích lệ", anh hi vọng mình nghe được câu mắng chửi hơn, ít nhất nó cũng chứng tỏ rằng anh cách thành công rất gần rồi.
Đương nhiên, Klein nghi ngờ, cho dù mình thực sự trốn thoát, Amon cũng không nôn nóng, nhìn từ tính cách biểu hiện ra ngoài của vị "Thần của những trò đùa dai" này, khả năng cao là hắn vừa cảm thấy việc này rất thú vị rất kích thích, vừa không khỏi hơi uể oải và thất vọng, muốn tiến ngay vào hiệp tiếp theo.
"Có thể nghĩ ra cách dùng "cửa" để quấy nhiễu ta, là một sự tiến bộ rất lớn." Amon thản nhiên cười nói: "Nhưng, anh không biết khi "mở cửa" ta sẽ ở trong trạng thái khá cảnh giác, thật ra không dễ bị ảnh hưởng bởi những biến động bên ngoài sao?"
Klein ngẫm nghĩ, nghiêm túc đáp lại:
"Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó ta cảm thấy, ngươi hẳn là sẽ nắm được trạng thái tâm lý này của ta, tin rằng ta không dám hành động trong lúc ngươi "mở cửa", nên muốn thử xem có tạo ra được hiệu quả đặc biệt nào không."
Vào thời điểm người khác cho rằng anh không dám làm, anh lại thực sự hành động, đây cũng là một sách lược.
Ở đời trước, Klein từng tiếp xúc với việc đánh cờ có tư duy ở cấp độ tương tự, bị quay mòng mòng đến mức đầu óc choáng váng.
"Nếu ta cũng nghĩ đến việc này thì sao?" Amon mỉm cười, dùng khớp ngón tay đẩy mép kính độc nhãn lên.
Cùng lúc đó, những bí ngẫu thuộc về Klein còn sống lần lượt lấy ra một chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh từ hư không, đeo nó lên mắt phải, rồi đồng loạt nhìn về phía Klein.
Những cái nhìn chằm chằm này khiến da đầu Klein hơi tê dại, anh phát hiện sự liên hệ giữa mình và bí ngẫu bị cắt đứt trong chớp mắt.
"Mặc dù có tiến bộ, nhưng khi thất bại vẫn phải chịu một chút trừng phạt." Amon xoay người, đi về phía giáo đường.
Theo bước đi của hắn, bí ngẫu nọ nối tiếp bí ngẫu kia nở nụ cười, cứng đờ rồi ngã xuống. Điều này khiến linh hồn Klein lần lượt bị xé rách, mạch máu trên thái dương hơi gồ lên, đập thình thịch, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Bị cơn đau đớn này giày vò, Klein đứng tại chỗ một lúc lâu mới coi như gắng gượng hồi phục.
Trong quá trình này, tuy anh vẫn ở sâu trong bóng tối, nhưng lại không thấy có quái vật đáng sợ tập kích, cũng không chuyển hóa thành trạng thái bí ẩn.
Không biết Amon đã đánh cắp thần lực bí ẩn của thành bang từ khi nào? Nếu mình thử tự kết liễu bản thân, vậy thì ngay cả ý tưởng cũng sẽ bị trộm đi... Vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, nắm chưa chắc về Amon, không suy tính đến năng lực có thể thả thứ đã đánh cắp ra của hắn... Thật sự không ngờ, hắn lại thả ra "ban ngày" đã trộm ở di tích thần chiến... Hắn đánh cắp cái gì ở quá khứ, sẽ bảo tồn trong cơ thể, mình không thể nào biết hết được, không thể nào có sự chuẩn bị chính xác... Chiếc kính độc nhãn kia chính là vật chứa những thứ đánh cắp được, bản thân nó thuộc về một phần của Amon? Cho nên, mỗi lần hắn "ký sinh" đều sẽ lấy ra một chiếc kính độc nhãn... Klein day thái dương, một lần nữa bước vào giáo đường, nhìn Amon đứng trước cánh cửa ánh sáng, hỏi như thuận miệng:
"Vì sao ngươi lại có nhiều kính độc nhãn như thế? Bình thường sẽ để ở đâu?"
Amon vuốt nhẹ chiếc kính độc nhãn, ung dung cười đáp:
"Vì sao anh không hỏi ta vì sao mỗi một phân thân đều có mắt, bình thường sẽ để ở đâu?"
"... Ta hiểu rồi." Klein như hiểu ra, gật đầu đáp.
Amon một lần nữa chuyển ánh mắt về phía cánh cửa ánh sáng đang xoay tròn còn chưa trở lại bình thường, mở miệng như tán gẫu:
"Ta luôn cảm thấy hành động lần này của anh thực ra là một lần chuẩn bị quy mô lớn, chứ không chỉ là thử nghiệm."
"Trong quá trình vừa rồi, anh đã làm chuyện mờ ám gì?"
Klein cân nhắc một chút, giữ nguyên nụ cười, đáp lại:
"Ngươi đoán xem."
"Ta quả thật có suy đoán nhất định, anh cảm thấy ta có đoán trúng không?" Amon điều chỉnh chiếc kính độc nhãn, hứng thú hỏi ngược lại.
"Có lẽ có, cũng có lẽ không." Klein căn bản không đưa ra câu trả lời chính xác, mà đi đến bên cạnh Amon, nhìn hắn lại đưa tay ra đặt lên cánh cửa ánh sáng nhạt kia.
Phía trên cánh cửa ánh sáng lại một lần nữa lan tỏa ra gợn sóng, ngày càng dữ dội, ngày càng khoa trương.
Qua mười giây, gợn sóng phủ lên xung quanh, khiến cánh cửa ánh sáng to lên gần gấp đôi.