← Quay lại trang sách

Chương 1494 Lời tiên đoán (1)

Đôi mắt xanh biếc như đại dương ngưng tụ của vị "Nữ vương thần bí" này chớp mắt trở nên sâu thẳm hơn, mất đi tiêu cự trong thời gian ngắn, giống như đang xuyên qua Reinette Tincole mà nhìn lén dòng thác của vận mệnh.

Hai ba giây sau, Bernarde chợt nhắm hai mắt lại, dường như phía trước xuất hiện ánh sáng mạnh khó mà nhìn thẳng.

Khóe mắt của cô loáng thoáng chảy xuống thứ chất lỏng màu máu, càng tôn thêm vẻ tái nhợt trên gương mặt cô.

"Nữ vương thần bí" Bernarde cứ thế nhắm chặt hai mắt, dùng giọng điệu hơi chập chờn nói:

"Hermann Sparrow đang rơi vào một nguy cơ rất lớn, bóng tối đang cắn nuốt ánh sáng, chỉ còn lại một tia rạng đông."

Đây là một lời tiên đoán.

Danh sách 3 con đường "Kẻ nhìn trộm bí mật" chính là "Bậc thầy tiên đoán".

Bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ trong tay Reinette Tincole lần lượt lên tiếng:

"Vậy..." "Bóng tối..." "Tượng trưng..." "Cho cái gì..."

Bernarde vẫn giữ trạng thái vừa rồi:

"Hoang vu, biến dị, tận thế, tiêu cực, sai lầm."

Reinette Tincole mặc váy dài rườm rà màu tối không cho những cái đầu trong tay nói chuyện thêm nữa, bỏ lại thư và đồng vàng của Bernarde, xoay người đi vào hư không, biến mất khỏi căn phòng.

"Nữ vương thần bí" Bernarde đứng tại chỗ, vài giây vẫn không làm động tác nào.

Cuối cùng cô mở mắt ra, trong đôi con ngươi xanh biếc phủ một tầng sương, không có thần thái, dường như cần nhiều thời gian hơn mới có thể lấy lại thị lực.

Bernarde ngẫm nghĩ, giơ tay phải ra bắt vào hư vô.

Chiếc khăn trải bàn kia thu vào rồi mở ra, thay những vật phẩm dùng cho nghi thức vừa rồi thành bút máy, giấy viết và bình nước.

Bút máy đột nhiên nảy lên, giống như được một bàn tay vô hình nắm lấy, nhanh chóng viết xuống việc Hermann Sparrow mất tích.

Trong phòng thuyền trưởng của "Tàu Tương Lai", biển Sunia.

"Thượng tướng ngôi sao" Capella nhìn đống nấm chiên trên bàn ăn, ngửi mùi dầu mỡ tràn ngập phòng, rất lâu vẫn chưa đụng vào dao nĩa.

Đột nhiên, linh cảm của cô chợt dao động, cô nghiêng đầu nhìn về chỗ đặt chiếc kính lục phân bằng đồng thau, phát hiện nơi đó không biết từ bao giờ đã có thêm một bức thư.

Capella lập tức nở nụ cười, giơ tay lấy thư, nhanh chóng bóc phong bì đọc nội dung bên trong.

Càng đọc cô càng nhíu mày.

"Hermann Sparrow mất tích..." Capella lặp lại nội dung mấu chốt nhất trong thư, cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng.

Cô dễ dàng nhận ra ý của nữ vương khi viết bức thư này cho mình, không do dự, cúi thấp đầu, đan hay nắm tay lại, dùng tiếng Hermes cổ tụng niệm một tôn danh:

""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."

Phía trên sương mù xám, ngôi sao đỏ thẫm đại diện cho "Ẩn giả" theo đó "sống" dậy, xuất hiện sự co bóp rõ ràng, đẩy ra vòng ánh sáng có chứa lời cầu nguyện.

Gợn sóng từ nó đan xen với gợn sóng tỏa ra từ hai ngôi sao đỏ thẫm đại diện cho "Ma thuật sư" và "Mặt Trời" đan xen vào nhau, giống như thủy triều, từng đợt lan tỏa ra toàn bộ cung điện hùng vĩ xa xưa nọ.

...

"Lại có người cầu nguyện Ngài "Kẻ Khờ"... Tiếng vọng ngày càng lớn, cảm giác ồn ào bên tai cũng rõ ràng hơn... Ừm, nghe khá rõ, hình ảnh cũng dễ nhìn hơn chút... Hình như người cầu nguyện lần này là cô gái "Ẩn giả", chỉ có cô mới thích mặt áo dài Vu sư cổ đại...

""Nữ vương thần bí" đã phát hiện ra tình hình của Hermann Sparrow? Tuy lúc trước mình lo rằng lần này sẽ chết đi, cần tốn một thời gian nhất định để hồi sinh, nên đã ngầm ra hiệu cho thành viên hội Tarot có khả năng sẽ hủy bỏ buổi tụ hội tuần sau. Nhưng đây chỉ là ngầm ra hiệu, không phải thông báo chính thức, cũng không đủ rõ ràng. Đợi đến thứ hai, mình vẫn chưa hồi đáp, chắc chắn họ sẽ hoảng hốt, cầu nguyện, liên lạc, phát hiện Ngài "Kẻ Khờ" cũng mất tích, không, là dẫn theo "Thế giới" chạy mất." Klein dùng cách lẩm bẩm để giảm bớt cảm xúc trong lòng.

Anh liếc nhìn Amon đi bên cạnh, vừa xách đèn lồng bằng da trong tay, vừa kiếm chuyện nói:

"Nó phải tắt từ lâu rồi mới đúng."

Amon đội mũ mềm chóp nhọn, mặc áo choàng dài màu đen của ma pháp sư khẽ gật đầu nói:

"Ta đã để nó ở trong một trạng thái thần kỳ, không cần dùng nhiên liệu cũng có thể giữ ánh sáng trong vòng một tuần."

Klein suy tư một chút rồi nói:

"Đây là "lừa gạt" quy luật tự nhiên?"

Amon nghiêng đầu đi, dùng bên mắt phải đeo kính độc nhãn liếc Klein một giây, cười nói:

"Thông minh."

"Danh sách 3 của con đường "Sai lầm" là làm sâu sắc thêm "Bậc thầy lừa đảo", có tên là "Người hướng dẫn bịp bợm"."

Cũng gần giống với suy đoán của mình... Nhưng, không chỉ mỗi con đường "Sai lầm" mới có thể làm được chuyện tương tự, "Hoàng đế đen" cũng có thể thông qua việc "vặn vẹo" quy luật, "lợi dụng" quy tắc để hoàn thành... Klein thầm so sánh sự khác nhau giữa con đường "Kẻ ăn trộm" và "Luật sư".

Amon nghe vậy sờ cằm, hứng thú hỏi:

"Chỉ còn chưa đến ba ngày, nếu ngươi không nghĩ ra cách để trốn thoát thì không kịp đâu."

"Ngươi định thực hiện cuộc thử nghiệm mới vào hôm nay hay ngày mai?"

"... Ngươi đoán xem." Klein nở nụ cười, dùng chiêu sở trường của đối phương để đáp lại câu hỏi của hắn.

Thẳng thắn mà nói, trong truyện trốn thoát này, Klein cũng không cho rằng thử nghiệm càng nhiều thì hiệu quả càng tốt.

Thỉnh thoảng thử nghiệm một lần quả thực có thể thử ra được giới hạn năng lực của Amon, tiêu hao những "thứ" mà hắn đã đánh cắp lúc trước, để đặt nền móng cho trận chiến cuối cùng, nhưng mặt khác cũng sẽ để lộ những còn bài chưa lật của chính Klein, dù sao anh cũng ở trong trạng thái bị động, không có cơ hội chuẩn bị, nếu muốn ép Amon bày ra nhiều mánh khóe hơn, thì chỉ có thể đánh ra những lá bài đẹp có số lượng không nhiều kia thôi.

Nếu lần nào thử nghiệm cũng bị Amon thăm dò ra hết, thì Klein không nghĩ ra được bản thân còn có cơ hội nào để trốn thoát nữa.

Thử trốn thoát là con dao hai lưỡi, không cẩn thận là cắt vào tay mình!

Vì nguyên nhân như thế, nên Klein mới không mù quáng áp dụng hành động, chỉ thận trọng lên kế hoạch trong lòng.

Khi nói chuyện, anh và Amon đã ra khỏi thành bang đầu tiên tín ngưỡng Vua dị chủng sau đó tín ngưỡng thần Viễn Cổ Thái Dương, nơi này chỉ còn lại xương trắng và từng tòa kiến trúc bằng đá đã bị phong tóa nghiêm trọng, chứng tỏ nơi này đã từng vô cùng náo nhiệt.

Ra ngoài thành bang là một vùng hoang dã mênh mông, dù được ánh chớp chiếu rọi cũng không nhìn thấy tận cùng.

...

Số 7 phố Pepinster, Leonard ngồi trên sô pha, gác chân lên bàn trà, nhãn nhà lật xem báo hôm nay.

Cái chết của George III hôm qua đã khiến anh ta bận rộn chóng mặt, phải canh gác cả đêm, cho nên hôm nay anh ta được nghỉ ngơi năm tiếng đồng hồ.

Sau khi ngủ hai tiếng, Leonard rời giường với tinh thần phấn chấn, định nắm thế cục trước mắt qua những tin tức chính quy.

Thật ra, là một đội trưởng "Bao tay đỏ", ở phương diện nào đó anh ta còn biết nhiều hơn cả phóng viên, ví dụ như các nơi như ngoại ô Backlund, di tích "Tudor" đã sụp xuống thành một hồ nước lớn, thiếu chút nữa lan đến cả trang viên Bài Ca Hoa Hồng của Dwayne Dantes, ví dụ như George III tự nổ giữa quảng trường Ngày Kỷ Niệm thật ra không phải là người thật, di thể thu gom được ngay đêm đó đã biến mất tăm hơi.

Đương nhiên, Leonard rất chắc chắn George III đã chết, hoàng tử cả sắp kế thừa vương miện Byron và vương miện Ruen.