Chương 1506 Tính toán của Klein (2)
Người phi phàm tới gần lòng đất hoặc là gặp phải ô nhiễm nào đó, trong cơ thể sẽ dần sinh ra một cái tôi khác;
Sau khi lên mặt trăng, tính cách Đại đế Russell bất giác xuất hiện sự lệch lạc trong một mức độ nhất định;
Hai mươi hai con đường phi phàm, có rất nhiều con đường mâu thuẫn với nhau, ví dụ như "Ma nữ" và "Thợ săn".
"Có lẽ vị tạo vật chủ ban đầu bản thân cũng là một thể tập hợp mâu thuẫn, chỉ có thể thông qua cách ngủ say để giảm bớt..." Klein có suy đoán nhất định, nhưng không thể nào chứng thực.
Ngay cả việc vị tạo vật chủ ban đầu thức dậy khi những ngôi sao trở về vị trí cũ trong lời tiên tri đời trước có phải là vị tạo vật chủ phân tách thành vạn vật trong truyền thuyết thần thoại của thời đại hiện giờ hay không, anh cũng không thể khẳng định.
Việc này cần nhiều manh mối và chứng cứ hơn để xác nhận, không thể chỉ dựa vào phỏng đoán và tưởng tượng của mình.
"Mình cũng không phải là "Nhà không tưởng"." Klein lẩm bẩm một câu, chuyển ánh mắt về phía trên, nơi đó là hư vô màu xám, phần lớn đều có mây xám trắng đang lững lờ trôi: "Chuyện cần xác nhận vẫn còn rất nhiều, ví dụ như nơi tên là "Chernobyl" kia có phải là do nhân loại xây thành chỗ lánh nạn vào lúc "tạo vật chủ ban đầu" thức tỉnh hay không. Ví dụ như đặc tính của hai mươi hai con đường phi phàm có phải tất cả đều bắt nguồn từ vị "tạo vật chủ ban đầu" hay không. Ví dụ như vị trí của những ngôi sao, hiện giờ rốt cuộc là bình thường hay không bình thường, tận thế năm 1368 xảy ra có phải là do những ngôi sao quay về vị trí chính xác hay không. Ví dụ như lai lịch của "Phiến đá báng bổ" đầu tiên, ví dụ như trên mặt trăng rốt cuộc có cái gì..."
Nghĩ đến đây, ngón tay đang gõ xuống bàn đột nhiên tạm dừng một chút, lẩm bẩm thành tiếng:
"Ví dụ như, quê hương của Tinh linh, tây đại lục trong truyền thuyết, liệu có còn tồn tại hay không, vì sao không ai có thể đến đó..."
Trả lời câu hỏi này của Klein là sự im lặng dài lâu, anh thong thả dựa về phía sau, đặt hai cánh tay lên tay vịn.
Qua vài phút, Klein nhắm mắt lại, có một ý tưởng, hoặc nên nói là quyết định:
Đợi hồi sinh thành công, anh sẽ ở lại Vùng đất bị thần vứt bỏ một thời gian, tìm kiếm lời giải đáp cho một vài nghi vấn.
Giống như Đại đế Russell từng nói, rất nhiều đáp án đều nằm ở Vùng đất bị thần vứt bỏ, "Kẻ báng bổ thần linh" Amon đã lang thang ở nơi này hơn một nghìn năm, tìm kiếm lịch sử lâu hơn kỷ đệ nhất.
Hơn nữa, đi tiếp về phía đông của Vùng đất bị thần vứt bỏ, chưa biết chừng sẽ đến được tây đại lục trong truyền thuyết... Klein chuyển ánh mắt về phía bên ngoài cung điện xa xưa, nhìn về nơi xa không thấy tận cùng.
Với anh mà nói, ở lại Vùng đất bị thần vứt bỏ một thời gian cũng là một sách lược, ít nhất làm thế sẽ khiến Amon chú ý, để hắn không cần huy động các phân thân ở bên ngoài lùng sục Hermann Sparrow ở Backlund và Ruen, như vậy sẽ khiến người những quen của Klein gặp phải nguy hiểm rất lớn.
"Cũng may, những phân thân của Amon biết mình mềm lòng lúc trước đều đã bị thanh trừ, thông tin tương ứng cũng vì sự tồn tại của bí ẩn mà không truyền ra ngoài... Nếu không phải vậy, Amon có lẽ sẽ trực tiếp dùng sinh mạng của Benson, Melissa, Leonard, tiểu thư "Chính Nghĩa" để uy hiếp mình, kết quả thật không tưởng tượng nổi... Ha ha, Vua vàng đen chấp chưởng vận may cuối cùng cũng thể hiện được chút đỉnh rồi... Phù, cho dù mình muốn rời khỏi Vùng đất bị thần vứt bỏ, hiện giờ cũng không có cách nào, buộc phải xông thẳng vào chỗ Thiên sứ bóng tối đang ngủ say..." Klein lắc đầu cười, cảm thấy sắp tới cho dù mình có thể hồi sinh, cũng gặp phải nguy cơ trùng trùng.
Một "Học giả cổ đại" bị một vị Vua Thiên Sứ truy vết, nghĩ thế nào cũng không thể gắng gượng được lâu!
Quan trọng nhất là, hiện giờ "Nữ Thần Đêm Tối" còn đang phải tiêu hóa "Tính duy nhất" con đường "Tử Thần", sức mạnh có thể thẩm thấu vào Vùng đất bị thần vứt bỏ có hạn, một khi "Thiên sứ thời gian" Amon chấp chưởng quyền lực "Sai lầm" có sự đề phòng hợp lý, thì muốn làm lại chuyện hôm nay, gần như là không có khả năng.
"Một mặt phải tìm sự tồn tại có khả năng khác giúp đỡ, đợi sau khi hồi sinh xong, mình sẽ thử dùng bí ngẫu tụng niệm tôn danh của "Chúa Tể Của Gió Bão", "Mặt Trời Vĩnh Hằng", "Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ", xem họ có cách nào buông sức mạnh xuống Vùng đất bị thần vứt bỏ không. Lúc trước họ đã từng ăn thịt thần Viễn Cổ Thái Dương, chắc chắn không muốn Amon chiếm được "Nguyên bảo"..."
"Mặt khác, nếu ma dược "Học giả cổ đại" đã hoàn toàn tiêu hóa, thì phải suy xét đến chuyện trở thành "Bậc thầy kỳ tích", chỉ cần có địa vị Thiên sứ, trở thành sinh vật thần thoại hoàn chỉnh, tình cảnh sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất khi đối diện với bản thể của Amon, cũng không đến mức ngay cả mấy lời vô nghĩa kia cũng không chống đỡ nổi..." Klein quyết định đợi linh thể hồi phục, sẽ sử dụng vật trung gian, nhìn đống sâu đáng sợ trong quốc gia bóng tối trên ngọn núi cao nhất của dãy núi Honakis, từ đó nhận được tri thức tương ứng với "Bậc thầy kỳ tích".
Xác suất lớn chính là nửa "Kẻ Khờ" của gia tộc Antigonus!
Sau khi bố trí xong các việc sắp tới, Klein nhìn quanh một vòng, đồng thời đáp lại từng ngôi sao đỏ thẫm kia:
"Buổi tụ hội Tarot hôm nay vẫn tiến hành theo lệ thường."
Anh muốn xem xem đám người cô gái "Ẩn giả", Ngài "Người Treo Ngược" có thể cung cấp linh cảm hay không, khiến anh có thể hồi sinh ở nơi cách xa Amon.
Đương nhiên phải mượn một cái cớ thật khéo, và Klein đã nghĩ ra.
Hồi đáp xong, phía trên sương mù xám quay trở lại vẻ yên tĩnh, Klein ngồi trên chiếc ghế thuộc về "Kẻ Khờ", tạm thời không có chỗ để đi.
Sau một hồi im lặng, anh hơi nghiêng người, dùng tay đỡ lấy đầu, cứ thế nhìn thẳng về phía trước.
Trên chiếc bàn dài loang lổ, lần lượt xuất hiện đồ ăn ngon hương sắc đầy đủ và những ngọn nến tinh xảo, các ghế dựa cao xung quanh cũng biến thành hình dáng giống với thời đại trước.
Từng bóng người lần lượt hiện ra, một người đàn ông đứng tuổi mang giọng nói trầm vang, tóc đen lốm đốm sợi bạc, một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, để mái tóc ngắn đến mang tai, gương mặt á đông, một người thanh niên vừa nghịch điện thoại di động vừa ăn cơm, một cô gái nhỏ không ngừng cười nói đùa giỡn...
Phía sau họ, có từng bóng người mới phác họa ra, lần lượt là Dunn có mép tóc khá cao, đôi mắt màu xám sâu thẳm, Dailey đánh má hồng kẻ mắt xanh...
Ở phía trên sương mù xám trắng, họ đều mỉm cười, vây quanh chiếc bàn dài lấp lánh ánh nến, vui vẻ trao đổi, thỉnh thoảng lại bàn tán về món ăn ngon.
Klein vẫn giữ nguyên vẻ mặt và tư thế vừa rồi, tay chống má, lặng im nhìn cảnh tượng này, rất lâu cũng không động đậy.