← Quay lại trang sách

Chương 1526 Tái hiện (1)

Tia chớp gió bão" lại một lần nữa giáng xuống cung điện xa xưa phía trên sương mù xám, không biết qua bao lâu, Furth mới thở hắt ra, dựa vào lưng ghế, nói mà khó nén khỏi vui sướng:

"Thành công, thành công rồi!"

Cô rốt cuộc đã "Ghi lại" được một lần "Tia chớp gió bão".

Cuối cùng cũng xong... Furth nhất thời thả lỏng, sau đó, cô nghe thấy "Thế giới" Hermann Sparrow nói tiếp với vẻ lạnh tanh:

"Tốt, năng lực phi phàm tiếp theo."

... Tiếp theo? Furth chỉ thấy vị nhà mạo hiểm điên cuồng ngồi phía dưới cùng bàn dài loang lổ kia giơ tay phải ra, bắt về phía sương mù xám trắng, từ hư không lấy ra một giá chữ thập màu xanh đồng, có đầy gai nhọn.

""Ghi lại" năng lực của giá chữ thập này?" Furth cố gắng để vẻ mặt mình trông bình thường.

Sau khi ma dược "Quan ký lục" đã tiêu hóa ở một mức độ lớn, năng lực thần tính mà cô có thể "Ghi lại" đã từ một loại tăng lên hai loại.

"Không." Klein liếc mắt nhìn tiểu thư "Ma thuật sư", nói: "Ghi lại năng lực triệu hồi "Chữ thập vô ám" của tôi."

"... Thất bại." Furth nhỏ giọng nói.

Nguyên nhân của lần thất bại này là cô chưa kịp "Ghi lại".

Klein giải trừ duy trì "Chữ thập vô ám", một lần nữa giơ tay bắt vào sương mù lịch sử, lấy ra một khẩu súng ngắn màu đen.

"Không thành công..." Furth đáp lại với vẻ mặt phức tạp.

Hiện giờ cô chỉ muốn quay về thế giới hiện thực, tiêu hóa những gì vừa thu hoạch, nhưng mãi mà không nghe thấy tiếng chuông báo "tan học".

Sau lần thứ ba mươi, khi đầu Furth bắt đầu xuất hiện cơn co rút đau đớn, tinh thần bắt đầu khô cạn, cuối cùng cô cũng "Ghi lại" được một lần "triệu hồi hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử".

Giờ phút này, cô cảm thấy hai mắt tràn đầy lệ nóng, nhưng vẫn cố nén mệt mỏi, dốc sức bày ra thái độ của một "học sinh" ngoan:

"Năng lực này có thể giúp tôi triệu hồi ra người hoặc vật có sự liên hệ nhất định với mình từ lỗ hổng lịch sử?"

"Đến lúc đó, tôi nên triệu hồi ai, hoặc nên triệu hồi món vật phẩm nào?"

Klein nhìn tiểu thư "Ma thuật sư", đáp lại hơi lạnh lùng:

"Tôi."

"..." Furth nặn ra nụ cười: "Anh của thời kỳ nào?"

"Lần gặp mặt trước." Klein đã nghĩ xong đáp án.

Đó là anh trước khi phá hủy nghi thức của George III, đã cố ý đưa tiểu thư "Ma thuật sư" từ nơi ngập băng tuyết trở về Backlund, lúc ấy anh đã trở thành "Học giả cổ đại".

Furth nghiêm túc gật đầu, theo bản năng hỏi:

"Thất bại thì phải làm sao? Triệu hồi một người có cấp bậc cao hơn tôi, xác suất thất bại chắc hẳn sẽ rất cao..."

"Ngày mai cô lại đến "Ghi lại" thêm một lần nữa năng lực này, dùng "Bút ký lữ hành Lemano"." Klein nói bằng giọng phẳng lặng.

Hai lần là có thể thành công sao? "Ma thuật sư" Furth theo bản năng nảy ra một nghi vấn như vậy, nhưng lại thấy Ngài "Thế giới" chắc chắn như vậy nên cô không dám mở miệng nữa.

Cô giơ tay ra hiệu, hỏi:

"Vậy tôi, có thể về rồi chứ?"

Klein "ừm" một tiếng, để tiểu thư "Ma thuật sư" hớn hở rời khỏi "Nguyên bảo".

... Trong rừng rậm nguyên thủy, đảo Sunia.

Arges Wilson dẫn theo vài tên cấp dưới, tiến vào một di tích Tinh linh bình thường ít người lui tới.

Các tòa kiến trúc bằng gỗ mục nát, bị giăng đầy dây leo héo úa, bao phủ toàn bộ khu phế tích chính là bầu không khí nặng nề, lâu ngày không ai đặt chân đến.

Trong quang cảnh điêu tàn của mùa đông, Arges cùng mấy người thủy thủ đi dạo nửa vòng trong di tích, vẫn không phát hiện ra có thứ gì giá trị.

"Thuyền trưởng, nơi này đã có một đám người mạo hiểm đến, còn để lại gì cho chúng ta nữa chứ?" Cuối cùng, có một thủy thủy tuổi chưa đến ba mươi hết kiên nhẫn, phá vỡ sự im lặng.

Câu này đã khiến các đồng đội khác hưởng ứng, đều nói phụ họa theo:

"Nơi mà chúng ta không tốn bao nhiêu thời gian đã nghe ngóng được, thì người khác chắc chắn cũng có thể dễ dàng tìm ra."

"Đúng vậy, có lẽ tiếp tục đi làm thịt người Fossack thì hơn!"

"Thuyền trưởng, ngài muốn biến nơi này thành một cứ điểm à?"

Arges thong thả quét ánh mắt một vòng, khiến đám thủy thủ không dám kêu ca nữa, dưới ánh mắt của hắn chỉ có thể lựa chọn phục tùng.

Im lặng vài giây, hắn mới lên tiếng:

"Tôi định sử dụng nơi này để mai phục người Fossack."

"Chúng ta đi quan sát địa hình nơi này trước, xem có thích hợp không."

Có cái cớ như vậy, đám thủy thủ miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đoàn người nhanh chóng tiến sâu vào trong di tích Tinh linh.

Đi một hồi, linh cảm của Arges chợt dao động, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía sau một gốc cây đại thụ.

Bùn đất nơi đó có dấu vết bị đào bới, hơn nữa còn chưa quá một năm.

Arges thu lại tầm mắt, giả vờ chưa phát hiện ra điều gì, tự nhiên nhìn về những nơi khác.

Thăm dò phế tích Tinh linh xong, họ đi thẳng về doanh trại mới.

Lúc này đã gần đến chạng vạng, trong rừng rậm ngày càng rét hơn, Arges và đám thủy thủ dùng xong bữa tối, liền để lại hai người đi tuần tra, còn những người khác thì vào lều trại.

Gió rét lạnh thấu xương xuyên qua cây cối, thổi vào trại khiến ánh lửa lập lòe. Arges đnag định nửa đêm ra khỏi doanh trại, bỗng nghe thấy phía xa xa truyền đến tiếng hát như đến từ hư vô.

Tiếng hát kia như ẩn như hiện, giống như một cô gái đang khe khẽ ngâm nga, kể ra nỗi ưu tư trong lòng.

Điều này khiến Arges bất giác nhớ lại quá khứ, nhớ lại người mẹ đã mất nhiều năm của mình, nhớ lại thời còn là đứa trẻ phải chịu đủ mọi đắng cay.

Nỗi bi thương khó mà diễn tả thành lời trào dâng trong đáy lòng hắn, khó mà ngăn chặn, khiến hắn không thể tỉnh táo ngay được, mà phải mất vài giây mới chợt xoay người ngồi dậy, nhíu chặt mày, nghiêng tai lắng nghe.

Lần này, hắn lại không nghe thấy gì, giống như tiếng ca du dương kia chưa bao giờ xuất hiện.

Arges nheo mắt, cầm lấy áo jacket khoác lên người, ra khỏi lều trại, đi đến cạnh đống lửa.

Hai thủy thủ phụ trách trực đêm vừa tuần tra xong một vòng, đang ở đó sưởi ấm.

"Có phát hiện tình hình bất thường nào không?" Arges trầm giọng hỏi.

Hai thủy thủ cường tráng tháo vát đồng thời lắc đầu:

"Không có."

Lông mày của Arges hơi giãn ra, hắn xoay người, định tự đi tuần tra một vòng.

Lúc này, khóe mắt hắn liếc thấy một chuyện:

Hai tên thủy thủ này dựa vào quá gần.

Nếu là hải tặc bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng cấp dưới của Arges đều là thủy thủ chính quy từng được giáo hội Gió Bão huấn luyện, chắc chắn biết trong hoàn cảnh này, giữa những người tuần tra phải giữ một khoảnh cách nhất định, không được quá xa, cũng không thể quá gần, vừa phải xem đồng đội, vừa phải đề phòng một lần tập kích sẽ đưa cả hai đi.

Arges bình tĩnh đi hai bước, rồi lại như lơ đãng quay đầu lại hỏi:

"Có phát hiện tình hình bình thường nào không?"

Hắn đã sửa lại câu hỏi vừa rồi, khiến nó trở nên vô cùng kỳ quặc.

Hai tên thủy thủ cường tráng rắn rỏi lần lượt lắc đầu, tỉnh rụi đáp lại:

"Không có."

Không có... Nét mặt Arges hơi giãn ra, khẽ gật đầu nói:

"Tốt lắm."

Hắn chợt xoay người, chậm rãi đi vào căn lều của mình.

Khi vừa tách ra khỏi ánh nhìn của đám thủy thủ, Arges đột nhiên rút "Dao kịch độc" và "Kính thạch tượng quỷ", há miệng chuẩn bị hát vang một khúc.