← Quay lại trang sách

Chương 1532 Mặt dày (2)

Ý thức của anh theo hình chiếu kia sống lại, giảm bớt sự tiêu hao linh tính của Furth.

Cứ thế, Klein đã gián tiếp quay về Backlund, đây cũng là nguyên nhân mà anh bảo tiểu thư "Ma thuật sư" dùng cách này để triệu hồi tín sứ.

Về phần dùng kèn harmonica của nhà mạo hiểm để triệu hồi ra tín sứ, là sự tồn tại khách quan, không làm tăng thêm gánh nặng cho Furth, cho dù hình chiếu của Klein từ lỗ hổng lịch sử này biến mất, nếu Reinette Tincole đồng ý, thì vẫn có thể ở lại thế giới hiện thực.

Sau một lần "Truyền tống", bóng dáng Klein xuất hiện trong một con ngõ nhỏ yên lặng cạnh Giáo đường St. Samuel, sử dụng năng lực "Người không mặt" thay đổi dáng người và diện mạo.

Trong quá trình này, tuy trong ngõ nhỏ kia có hai ba người qua lại, nhưng đều bị ảo thuật đánh lừa, không hề phát hiện ra có thêm một "người bạn".

Ngay sau đó, Klein kéo áo, đè thấp mũ, bước nhanh vào Giáo đường St. Samuel, tìm một chỗ ngồi trong sảnh cầu nguyện.

Tháo mũ xuống, tụng niệm tôn dah xong, anh thành kính vẽ hình vầng trăng đỏ rực trước ngực, tiếp đó, đan hai tay nhắm mắt lại, thấp giọng cầu nguyện "Nữ Thần Đêm Tối":

"... Tôi đang tìm dấu vết trong quá khứ của ma sói u ám, nắm bắt tình huống cụ thể của hắn..."

Nói tới đây, Klein nhớ ra ma sói u ám có thể là "đồng nghiệp" cũ của "Nữ Thần Đêm Tối", giữa hai bên hẳn là có hiểu biết nhất định, vội vàng nói thêm một câu:

"... Không biết ngày có thể cho tôi một vài gợi ý hay không..."

Anh không đợi lời hồi đáp tương ứng, vẫn giữ nguyên tâm thái bình thản, tiếp tục nói:

"... Đợi hoàn thành xong chuyện này, tôi định đi về phía đông, xem có thể đến được tây đại lục hay không, xem nơi đó rốt cuộc có trạng thái gì, cũng nhân cơ hội này thoát khỏi sự truy vết của Amon, mặt khác tìm kiếm khả năng..."

Cầu nguyện xong, Klein lại một lần nữa điểm bốn chỗ theo kim đồng hồ lên ngực, thấp giọng nói:

"Ca ngợi Nữ thần."

Anh vừa dứt lời, trước mắt đột nhiên hiện ra một màn đêm đen với vô số ánh sao lấp lánh, trong đầu lại bất tri bất giác hiện ra một tin tức.

Đó là tin tức về ma sói u ám Cotard.

... Klein ngẩn ra một hồi, mãi đến khi bầu trời sao trước mặt hoàn toàn biến mất mới lấy lại tinh thần, thành khẩn ca ngợi Nữ thần.

Ra khỏi Giáo đường St. Samuel, anh dùng "Mấp máy đói khát", lại "Truyền tống" một lần, đi tới nhà thờ lớn St. Storm khu JoWod.

Anh muốn cầu nguyện cả "Chúa Tể Của Gió Bão".

Ngẩng đầu nhìn ngọn tháp cao ngất trước mặt, Klein nhất thời hơi do dự, không biết có nên thật sự tiến vào tổng bộ giáo khu của giáo hội Gió Bão ở Backlund hay không.

"Mình chỉ là hình ảnh trong lỗ hổng lịch sử, không sợ... Cầu nguyện một lần cũng không tổn thất gì cả, biết đâu "Chúa Tể Của Gió Bão" nghe về tình hình của Amon, quyết định ban "0-32" cho mình thì sao? Như vậy mình không cần phải mạo hiểm săn bắn ma sói u ám nữa... Làm người luôn phải ôm chút chờ mong!" Klein suy tư một lát, cuối cùng hạ quyết tâm.

Anh cẩn thận giơ tay, từ lỗ hổng lịch sử triệu hồi "Người thắng cuộc" Enyuni từng bị Amon ký sinh ra, để bí ngẫu này biến thành dáng vẻ mình bước vào nhà thờ lớn St. Storm.

Chỉ một hai phút sau, trên bầu trời Backlund chợt u ám, trong nhà thờ lớn của St. Storm dường như có một tia chớp chói lòa lóe lên, nhưng không ai phát hiện ra.

Đám mây u ám trên bầu trời nói tan là tan ngay, trong nhà thờ lớn St. Storm cũng trở lại bình thường.

Klein ở trong góc gần đó, giơ tay day trán, khóe miệng co rút, lẩm bẩm:

"Không cho thì thôi... Vì sao còn phải đánh chết bí ngẫu của mình..."

Anh lập tức hít một hơi, bóng dáng nhanh chóng nhạt đi, biến mất ngay tại chỗ, thời gian duy trì hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử này cũng gần hết rồi, dù sao năng lực cao cấp sao chép "Quan ký lục" có sự chênh lệch rõ rệt với năng lực ban đầu, gánh nặng khi danh sách 6 triệu hồi danh sách 3 cũng khá lớn, cho dù "Học giả cổ đại" có thể khiến ý thức của mình di chuyển tới, giảm bớt tiêu hao linh tính, cũng không thể khiến Furth duy trì quá lâu.

...

Hạ lưu sông Torquack, ngoại ô Backlund.

Leonard đeo găng tay đỏ, chậm rãi đi về một nơi.

Đột nhiên trong đầu anh ta vang lên giọng nói hơi già nua của Pares Zoroaster:

"Đồng nghiệp cũ của cậu dạo gần đây thế nào?"

Nhớ lại cuộc trao đổi trong hội Tarot lần trước, Leonard thấp giọng nói:

"Anh ta vừa thoát được một cái bẫy do phân thân Amon bày ra, đang ở Vùng đất bị thần vứt bỏ tìm chân tướng chuyện gì đó."

Pares Zoroaster nghe xong, không nói gì nữa, để mặc Leonard tiếp tục đi về phía trước.

...

Sau khi thiết lập xong tọa độ đặc biệt, Furth được tín sứ của Hermann Sparrow mang về thế giới hiện thực.

"Cảm thấy mệt quá, nhưng tớ mới tỉnh ngủ chưa bao lâu mà... Chắc chắn là năng lực phi phàm danh sách cao tiêu hao rất nhiều linh tính..." Furth giơ tay che miệng, ngáp một cái, mệt mỏi nhìn Hugh.

"Có lẽ." Hugh đồng ý với phán đoán của bạn thân.

Trực giác nói cho cô biết, triệu hồi ra hình chiếu của Hermann Sparrow chắc chắn không đơn giản, thậm chí có lẽ còn tương đương với một vị thánh giả.

Do dự một chút, Hugh lên tiếng:

"Cậu ngủ thêm lát đi, đừng thử tấn thăng trong tình trạng này."

"Lúc trước tớ có xét xử một vụ án, hung thủ là một tên tâm lý biến thái, cố tình để bạn của mình, học sinh của mình, người vô gia cư mình giúp đỡ ăn ma dược trong đủ loại trạng thái tiêu cực, nhìn bọn họ mất khống chế, biến thành đủ loại quái vật, quá vật vừa ghê tởm vừa đáng sợ."

"... Mục đích của kẻ này là gì?" Furth nghe vậy thì ngẩn ra một giây.

"Có hai mục đích, một là quan sát cùng một loại ma dược dùng trên những người khác nhau có tạo thành mất khống chế giống nhau hay không, hai là dùng cách vẽ tranh sơn dầu để ghi lại cảnh tượng tương tự, hắn cho rằng cảm giác điên cuồng, đau đớn, vặn vẹo này là một vẻ đẹp không gì sánh bằng, có thể kích thích trí sáng tạo của hắn lên cực hạn." Hugh nhớ lại buổi thẩm vấn hôm đó, vừa có chút căm ghét, vừa có chút sợ hãi khó hiểu: "Đó là một tên điên từ đầu đến chân."

"Tên này cần phải tử hình nhân đạo!" Furth vừa tưởng tượng ra đã không nhịn được rùng mình một cái, nhe răng nói:

"Hắn là tín đồ tà giáo à?"

"Có lẽ thế, nhưng không có manh mối... Bên ngoài hắn là một họa sĩ xuất sắc, rất nổi tiếng trên thế giới, nếu không phải mấy năm gần đây học sinh và bạn bè của hắn đột nhiên mất tích năm người, khiến bọn tớ chú ý, chưa biết chừng đến khi hắn hoàn toàn phát điên, mất khống chế thành quái vật thì chuyện này mới bị phát hiện." Hugh nói tới đây, bỗng dừng lại rồi mới nói tiếp: "Lúc đó, tiểu đội chấp pháp bắt hắn, mở ra tầng hầm mà hắn đang ẩn nấp, tất cả đều nôn mửa, nơi đó đầy những miếng thi thể biến dị đáng sợ, treo rất nhiều bức tranh vừa khiến người ta kinh sợ vừa mang sức hút kỳ lạ..."

"Cái tên khiến người ta căm hận đó, cũng là một câu chuyện rất hấp dẫn." Furth ngẫm nghĩ, gặng hỏi: "Hắn là "Ác ma" à?"

"Không, hắn là một vị "Bác sĩ tâm lý"." Hugh phủ định suy đoán của bạn thân.

"... Cậu phán hắn tội tử hình?" Furth chờ mong hỏi.

Hugh lắc đầu nói:

"Luật sự biện hộ cho hắn đã thuyết phục tớ, hắn thích hợp làm nghiên cứu viên vật phong ấn hơn."