Chương 1534 Cộng hưởng (1)
Khi lời nói của Anthony Stevenson vang vọng trong quảng trường Ngày Kỷ Niệm, truyền đến những nơi khác, dân chúng Ruen tham gia vào buổi tháng lễ yên giấc này vừa cảm động, vừa đau thương, vừa ấm áp, vừa mất mát.
Trên các quảng trường khác nhau, những tiếng ngâm thơ tụng niệm khác nhau vang lên, âm thanh thánh khiết dường như đang vang lên sâu trong nội tâm mỗi người:
"Trăng tròn đỏ rực dâng lên, chiếu sáng mặt đất;"
"Mọi người đều chìm vào trong giấc mơ ngọt ngào, mơ thấy bản thân mình;"
"Mơ thấy cha mẹ, vợ chồng và con cái, đây là sự vĩnh viễn..."
Bất tri bất giác mọi người đều cảm thấy tinh thần của bản thân vừa được tẩy rửa, linh tính tự nhiên bày tỏ ra ngoài.
Họ dường như thực sự tiến vào trong giấc mơ, dạo bước trong bóng đêm yên tĩnh.
Những đứa con của họ, cha mẹ họ, vợ chồng họ, bạn bè họ đều đang yên giấc nơi này, người chết không hề cảm thấy khổ sở, không hề có nỗi đau, vẻ mặt an tường, hiền hòa.
"Chúng ta sẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm;"
"Khẽ khàng nói ra tên người;"
"""Nữ Thần Đêm Tối"!"
"... Nếu người nghe thấy, nhất định sẽ hồi đáo;"
"Nhất định sẽ nở nụ cười trong trẻo với những người đã khuất;"
"Đến đây đi, nghỉ ngơi đi, yên giấc đi, những đứa trẻ của ta!"
Những người đang dạo bước trong giấc mơ bất chợt xuất hiện nỗi đau thương mãnh liệt, dường như đang thực sự nói lời từ biệt.
Họ nhớ lại những đoạn ký ức tốt đẹp trong quá khứ, nhớ lại cảnh tượng cả nhà vây quanh bàn ăn vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa cười nói vui vẻ, nhớ lại người dịu dàng nhìn mình, nhớ đến chuyện họ từng gặp thương tổn, nghe thấy tiếng hét đau đớn như xé nát linh hồn khi họ ngã xuống, nhớ lại sự u ám và biệt ly mà cuộc chiến tranh này mang đến.
Họ đã yên giấc trong đất nước tĩnh lặng này, không còn phiền não nữa, nhưng những người còn sống thì ngày đêm phải chịu đủ giày vò, tiều tụy, héo mòn.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, giọt nọ nối tiếp giọt kia, những người đang tham dự thánh lễ trong quảng trường Ngày Kỷ Niệm cũng không thể đè nén cảm xúc trong lòng mình nữa, lặng lẽ bộc lộc nỗi đau đớn ra ngoài, không giữ lại chút nào.
Nỗi bi thương bao phủ khắp nơi, đan xen vào tiếng ngâm thơ tụng niệm, giống như có hình thể thực chất.
"Đan hai tay của mình;"
"Đặt lên trước ngực;"
"Thực hiện một lần cầu nguyện không cần nói gì;"
"Và dùng nội tâm của mình hô lên: Chốn về duy nhất chính là bình an!"
Mọi người từ từ nhắm hai mắt, lặng lẽ rơi nước mắt, theo bản năng làm theo nội dung bài thơ, làm cùng một động tác, sau đó mỗi người đều tự hô lên trong lòng:
"Chốn về duy nhất chính là yên ổn!"
Nỗi đau thương lên đến cực hạn, hơn một vạn người trong quảng trường Ngày Kỷ Niệm đều sinh ra sự cộng hưởng tâm lý.
Lúc này, Audrey mở mắt ra, cúi người xuống, lấy lọ ma dược từ trong ba lô trên lưng cô chó lông vàng Susie.
Trong lọ ma dược trôi nỗi vô số mảnh vỡ ánh sáng, giống như biển lớn tiềm thức tập thể cụ thể hóa ra.
Không giống lúc trước còn có thể trải nghiệm mùi vị ma dược khi đi từ yết hầu xuống dạ dày, lần này chỉ chớp mắt Audrey đã xuất hiện sự dị thường.
Cô cảm thấy mình không cảm nhận được thân thể, cả người giống như bị nén thành một suy nghĩ, hòa vào trong đại dương hư ảo.
Đây là lần đầu tiên cô không cần dùng giấc mơ và "đảo" tâm linh đã có thể nhìn trực tiếp thấy biển lớn tiềm thức tập thể, dường như quay về lúc còn chưa xinh ra, quay về bụng mẹ, quay về thời điểm ban đầu, bị dấu ấn như thủy triều do những nhân loại đầu tiên lưu lại gột rửa, đánh tan, ảnh hưởng.
Nơi đó có nỗi sợ hãi, sự điên cuồng và đủ loại ô nhiễm tinh thần đáng sợ, Audrey nhất thời khó mà chống lại, ý thức dần mờ nhạt. "bóng người" lay động, sắp sửa tan rã.
Nhưng "hải vực" ở xung quanh cũng không yên tình, có sự dao động nhất định, đem nỗi bi thương và đau đớn mãnh liệt tỏa ra ngoài, nhuộm đẫm bốn phương tám hướng.
Audrey bị điều đó ảnh hưởng, nhận thức cũng sắp bị đồng hóa với biển lớn tiềm thức tập thể, bản thân cô cũng xuất hiện cộng hưởng, sinh ra nỗi buồn thương khó mà ngăn chặn.
Từ buồn thương này chuyển từ suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, nhanh chóng chiếm giữ "suy nghĩ" do Audrey "dị biến" mà thành này, sau đó đâm vào thể tinh thần của cô, đâm vào linh hồn cô.
Audrey rốt cuộc tỉnh táo một chút, thành thạo trấn an mình, không ngừng ám chỉ, loại trừ ô nhiễm, từ đó khôi phục lại lý trí.
Âm thanh bên tai cô ngày càng rõ, ngày càng vang dội, rốt cuộc hoàn toàn vang vọng trong biển lớn tiềm thức tập thể này:
"Chốn về duy nhất chính là yên bình!"
"Chốn về duy nhất chính là yên bình!"
"Chốn về duy nhất chính là yên bình..." Audrey lặp lại câu cầu khấn này, bóng dáng cũng nhanh chóng trở nên rõ ràng.
Cô chỉ là một suy nghĩ trong đầu, còn có rất nhiều bản thân trong suốt hư ảo đang phân tách ra, ngao du trong biển lớn tiềm thức tập thể, leo lên những đảo tâm linh đại diện cho những người khác.
Ở những "nơi" này, cô có thể nhìn thấy nỗi đau thương của những người khác nhau đến từ đâu:
Đến từ đạn pháo từ trên trời giáng xuống, đến từ tạo đội hình khinh khí cầu, đến từ những bức thư gửi về từ tiền tuyết, đến từ những người đưa thư báo tin dữ, đến từ máu thịt bay lên trước mắt, đến từ chuyện người mình yêu thương đột nhiên ngã xuống, đến từ những món đồ chơi mất chủ, đến từ những cơn ho dữ dội trong sự kiện sương mù...
"Chốn về duy nhất chính là yên bình."
Trong thánh lễ, cô chó lông vàng Susie cũng nhắm hai mắt lại, dùng ngôn ngữ của nhân loại tụng niệm câu nói kia ở trong lòng, không nhận thấy xung quanh có sự bất thường nào.
Đột nhiên, trong lình hồn nó, trong thể tâm trí của nó, vang lên giọng nói của Audrey:
"Susie, tao thành công rồi..."
"Lúc trước tao vẫn luôn lo lắng, lo rằng khi danh sách tăng cao, tao sẽ càng ngày càng bị ảnh hưởng bởi ma dược, trở nên ngày càng lạnh lùng, ngày càng giống một sinh vật thần thoại hơn là một con người."
Susie mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô gái tóc vàng bên cạnh tuy đã nhắm hai mắt, nhưng không biết từ khi nào trên mặt toàn là nước mắt.
Sau đó, nó nghe thấy Audrey nói chuyện trong lòng mình:
"Cũng may, tao vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau thương của họ."
"Thật tốt..."
Trong mắt Susie, khóe mắt của cô gái tóc vàng kia lần lượt có một giọt nước mắt chảy xuống, trong suốt lóng lánh.
Lúc này, tia nắng cuối cùng của mặt trời cũng đã tắt, đêm tối mang đến yên tĩnh.
Mọi người đồng thời mở mắt ra, dùng giọng bình thản nói:
"Chốn về duy nhất chính là yên tĩnh!"
...
Sau khi mặc sức khóc một hồi, Audrey vốn vô tư vui vẻ, lúc này cảm xúc lại ngưng đọng, thêm vài phần yếu ớt, mang theo nỗi đau thương nhàn nhạt, khiến bất cứ ai nhìn thấy cô đều sẽ sinh ra cảm xúc trìu mến từ đáy lòng.
Nhờ nhiều sự bảo vệ, cuối cùng cô quay về khu Queen, về đến phòng mình.
Đến tận lúc này cô mới có cơ hội nghiêm túc nhìn kỹ bản thân, tiêu hóa ma dược, từ biển lớn tiềm thức tập thể nhận được tri thức và trải nghiệm.