← Quay lại trang sách

Chương 1540 Sư tử vồ thỏ (1)

Furth lắc đầu:

"Không, không phải vấn đề đó."

"Chỉ là tớ hơi áy náy, nhưng tớ biết đây là chuyện tốt đối với gia tộc Abraham, đối với ông ấy."

"Tớ chỉ đang do dự, cứ cảm thấy sau khi viết bức thư này xong, vận mệnh của chúng ta sẽ thay đổi."

"Hả?" Hugh nghe vậy thì ngơ ngác, không rõ ý bạn thân lắm.

Furth chậm rãi thở hắt ra:

"Chiến tranh lúc trước và hiện giờ, đối với chúng ta mà nói, thực ra không nguy hiểm lắm, chúng ta có đủ năng lực để né tránh, lấy được vật tư tương ứng, tiếp tục cuộc sống yên bình. Cho nên, tớ không cảm nhận sâu sắc lắm về nó."

"Chúng ta giống như người đứng bên cạnh dòng lũ cuốn, vốn có thể an toàn khoanh tay xem tất cả, nhưng sau khi viết phong thư này xong, có lẽ sẽ bị sóng triều dâng lên cuốn vào trong nước lũ."

Hugh yên lặng nghe xong, mở miệng ra rồi hơi mím lại, lát sau mới nói:

"Nếu không có chuyện này, cậu cảm thấy chúng ta có thể tránh được dòng nước lũ như vận mệnh này sao?"

Lúc nói chuyện, cô nhặt một lát bài Tarot từ dưới đất lên.

Trên lá bài vẽ một vị Thiên sứ đang thổi kèn và nhiều người chết.

Lá bài "Thẩm Phán".

Furth nhìn lá bài Tarot này một hồi, nhắm mắt lại, vuốt gọn tóc, nở nụ cười nói:

"Tớ rõ rồi."

"Đây là vận mệnh mà chúng ta không thể né tránh."

Sau khi khẩn cầu Ngài "Kẻ Khờ", lấy được lá bài "Ma thuật sư", cô đã được định sẵn một vận mệnh không thể trốn tránh.

Rốt cuộc chiếc bút máy trong tay Furth cũng đặt xuống, bắt đầu viết lên tờ giấy viết thư.

...

Cảng Pulitzer.

Dorian Gray Abraham đã sớm rời khỏi hiệp hội ngư dân, thay đổi thân phận khác, mở bức thư mà học sinh gửi tới ra.

Sau khi xem xong với tốc độ rất nhanh, vẻ mặt ông từ khiếp sợ, vui sướng, nghi hoặc dần chuyển sang kinh hoàng.

Rầm!

Dorian ném lá thư trong tay đi, đụng đổ cái bàn trước mặt, bức thư nọ dường như mang theo lời nguyền rủa, ẩn chứa một con quái vật.

Ông liên tục lùi về sau, đi sang một phía khác, kéo ngăn kéo, lấy ra một thứ, sau đó xông ra khỏi cửa, định rời khỏi nơi này.

Nhưng khi bàn tay phải đặt lên tay nắm cửa bằng đồng thau, động tác Dorian bỗng dừng lại, cuối cùng đứng ngây ra.

Ông chậm rãi quay người lại, chuyển ánh mắt về lá thư dưới mặt đất, ánh mắt có chút phức tkap.

Qua vài giây, Dorian Gray Abraham bước thong thả về phía bức thư, đi rất chậm, rất do dự, rất đấu tranh, nhưng không ngừng lại, giống như bị ma quỷ mê hoặc.

Cuối cùng, Dorian đứng ở bên cạnh lá thư.

Ông cúi người, giơ tay phải, ngón tay hơi run rẩy cầm lấy mép tờ giấy, nhặt nó lên.

Lần này, Dorian cực kỳ cẩn thận, đọc lại từng từ từng chữ một, lúc thì như hiểu ra, lúc lại mê man, khi thì nghi hoặc, khi thì đau đớn.

Bức thư Furth gửi cũng không tính là dài, ông chỉ cần ba phút là đọc được hai lần, sau đó rơi vào sự lặng lẽ nặng nề.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, rải nắng lên chiếc bàn đang đổ nghiêng.

Môi Dorian Gray Abraham bỗng mấp máy, nhưng cuối cùng không phát ra âm thanh.

Ông dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải chà lên tờ giấy với tốc độ nhanh, khiến lá thư dấy lên ngọn lửa đỏ thẫm.

Làm xong việc này, Dorian thu dọn đồ đạc, ngụy trang, rời khỏi căn nhà đang thuê, dùng thân phận đã chuẩn bị từ trước để đi đến một nơi khác.

Đợi đến khi sắp xếp xong, ông ngồi xuống cạnh bàn, nhìn vật trang trí bằng đồng thau, không biết suy nghĩ gì.

Khi ánh mặt trời ngày càng nhạt đi, ngày càng lưa thưa, mí mắt Dorian giật giật, thong thả thở dài.

Ông mở giấy viết thư, cầm bút máy, vừa suy tư vừa viết:

"... Thầy rất vui thi thấy em có thể tiêu hóa hết ma dược "Quan ký lục" chỉ trong mấy tháng, điều này có nghĩa rằng em thực sự có khả năng trở thành Bán Thần..."

"... Đây là những điểm quan trọng trong việc sắm vai "Nhà lữ hành" mà thầy biết, nhưng em phải nhớ kỹ, tính cách mỗi người là khác nhau, sắm vai trong thực tiễn đương nhiên cũng sẽ có chỗ khác biệt, không thể nào hoàn toàn rập khuôn... Điều này không chứng tỏ rằng điểm quan trọng trong việc sắm vai của người khác có sai sót, mà là chúng có lẽ sẽ khiến trong lòng em xuất hiện sự xung đột rất lớn, ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của em... Đôi khi, làm một vài điều chỉnh thích hợp có lẽ sẽ giảm chậm tốc độ tiêu hóa ma dược, nhưng lại có lợi cho bản thân em hơn. Em phải nhớ kỹ, sắm vai chỉ là một công cụ, không phải là yếu tố chủ đạo..."

"Thầy rất mong đến ngày em tiêu hóa hoàn toàn ma dược "Nhà lữ hành", thầy sẽ chuẩn bị cho em tài liệu tương ứng và một phần quà tặng."

"... Thầy rất hứng thú với quý ngài đã nhắc tới chuyện gia tộc Abraham bị nguyền rủa... Thầy cảm thấy em đã sớm phát hiện ra, thầy có nghiên cứu nhất định về phương diện này, nếu không thì em cũng sẽ không hỏi thầy về những chuyện liên quan..."

"Thầy hi vọng em có thể tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu..."

Viết xong thư hồi âm, Dorian Gray Abraham nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng gấp tờ giấy.

...

Tháng 1 năm 1351, năm mới ở Backlund quạnh quẽ hơn năm cũ rất nhiều,

Trong tầng hầm của một căn nhà ở khu tây, mấy ngọn nến chợp chờn ánh lửa hơi vàng, chiếu sáng tế đàn bàn ghế đặt xung quanh.

Ở mép của vầng sáng, nơi cực kỳ u ám, có một bóng người như có như không, khi thì lay động, khi thì kéo dài, chỉ là một lớp mỏng manh, không có độ dày, hệt như một cái bóng đang sống.

Đột nhiên bóng người này trầm thấp lên tiếng:

"Ông đến sớm hơn tưởng tượng của tôi đấy."

Bên cạnh ngọn nến, nơi được ánh sáng chiếu nhiều nhất, một bóng người nhanh chóng phác họa ra.

Đây là một người đàn ông mặc áo choàng dài rất có cảm giác thần bí, mái tóc nâu hơi xoăn, từng sợi cứng cáp, đôi mắt sâu thẳm, dường như cất giấu vô số thứ.

Ông ta chính là một trong năm thánh giả lớn của hội Cực Quang, "Thánh giả bí mật" Botis.

Botis cười nói:

"Với tôi mà nói, khoảng cách không phải là vấn đề."

Ông ta kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống, nói với bóng đen dài mảnh kia:

"Việc đã điều tra xong hết chưa? Có phát hiện điều gì bất thường không?"

Bóng đen gần như hòa vào bóng tối kia trầm thấp đáp lại:

"Không có vấn đề gì."

"Thật sao?" Botis hơi nghi ngờ theo bản năng về đáp án này: "Kesma, đây không phải là cái bẫy đấy chứ?"

"U Ám Thánh Giả" Kesma của hội Cực Quang thong thả lắc đầu:

"Mục tiêu cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không phải là cố ý để lộ ra."

"Nếu không phải cô ta cần mua vật nguyền rủa của oán linh cổ đại, thì chúng ta căn bản không thể nhận ra cô ta có khả năng liên hệ với gia tộc Abraham."

"Thánh giả bí mật" Botis như suy tư, nói:

"Vật nguyền rủa của oán linh xa xưa, đây là một trong những tài liệu chính của "Quan ký lục", tôi nhớ gia tộc Abraham quả thật thừa nhiều não của Assman... À, không muốn trực tiếp cung cấp đặc tính phi phàm của "Quan ký lục", mong muốn làm một vài thử thách, quả thật là phong cách của đám Abraham, đơn giản mà nói chính là không đủ tín nhiệm."