← Quay lại trang sách

Chương 1560 Toàn là cáo già (2)

Leonard hơi ngạc nhiên thốt lên:

"Ông cụ, ông đẩy tôi ra khỏi giáo đường hài cốt, là vì trong người tôi có phân thân của ông?"

Pares cười nhạo nói:

"Cậu cảm thấy thế nào? Cậu thực sự cho rằng tôi coi cậu là con cháu mình à?"

"... Không phải ông còn phân thân khác sao?" Leonard thì thầm một câu.

Pares hừ một tiếng, sau đó lại thở dài:

"Amon còn lừa cả thân phân của chính mình, lần này tôi thua cũng chẳng có gì để nói."

Nếu không phải từ chỗ của phân thân Amon, Pares biết được vị "Thiên sứ thời gian" này cũng không nắm tình huống cụ thể của kho báu Jacob, thì chắc chắn ông ta đã cẩn thận hơn trong chuyện này, có sự chuẩn bị đầy đủ hơn trước sự xuất hiện của Amon.

Đây là nguyên nhân quan trọng nhất, những việc khác bất kể là chuyện thủy tổ gia tộc Jacob hay là Klein Moretti đang vật lộn với bản thể Amon ở Vùng đất bị thần vứt bỏ, đều không phải là yếu tốt để ông ta hạ quyết tâm.

Leonard ngẫm nghĩ, trấn an Pares:

"Ông cụ, đây là một cái bẫy trí mạng, bất kể thế nào ông cũng đã giẫm phải rồi, có thể sống sót đã là rất không tệ rồi."

"Không phải." Pares lập tức phản bác: "Nếu có linh cảm nguy hiểm, tôi sẽ trực tiếp chọn một chính thần, trở thành Thiên sứ dưới đất tín ngưỡng ngài ấy, được ngài ấy phù hộ trước khi đến kho báu Jacob. Sau khi tôi hấp thụ xong đặc tính, khôi phục lại thực lực danh sách 1 trước đó, đã suy xét đến vấn đề này, trực tiếp gia nhập Giáo hội Đêm Tối hay là hợp tác với vị "Kẻ Khờ" kia của các cậu, hoặc là giải trừ "Ký sinh", ẩn nấp trốn tránh Amon giống trước kia."

Nói đến đây, cảm xúc của ông ta lại trở nên rất phức tạp.

Ông cụ thực sự lên kế hoạch... Vì sao ông lại thành thạo những chuyện nương nhờ người khác này... Leonard âm thầm cảm khái hai câu, chuyển sự chú ý vào chuyện quan trọng nhất:

"Ông cụ, sau khi Amon lấy được đặc tính phi phàm danh sách 1 của ông, có phải sẽ chuẩn bị nghi thức thành thần không?"

"Ừm." Pares đáp bằng giọng trầm thấp: "Điều này có nghĩa rằng trong một thời gian rất dài, đồng nghiệp cũ của cậu và chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều sự quấy rầy từ phân thân cấp khá thấp của Amon, thậm chí là không có."

"Nghi thức thành thần của hắn yêu cầu cái gì?" Leonard gặng hỏi.

Pares lặng lẽ một giây nói:

"Trong nghi thức thành thần của người khác, thế vào vị trí của người đó."

Nói tới đây, Pares cười tự giễu:

"Trọng điểm tiếp theo của Amon chắc chắn là nghi thức thành thần, tức là chúng ta sẽ có một khoảng thời gian yên bình khá dài."

"Một khi hắn thành thần chắc chắn sẽ đến tìm cậu, thông qua cậu để đối phó với vị "Kẻ Khờ" kia."

"Tuy tôi có thể đưa cậu chạy trốn trước, nhưng cũng phải lo lắng hắn có cách thức thu hồi toàn bộ đặc tính cấp bậc Thiên sứ."

"Mau chóng nắm giữ những linh hồn hiếm có này, tiêu hóa hết ma dược, trở thành Bán Thần, chấp chưởng thánh vật, nhận được sự chiếu cố từ Đêm Tối đi."

Vẻ mặt Leonard lập tức nghiêm túc lại, thong thả gật đầu.

Sau đó anh ta tìm một hơi yên tĩnh, thông qua cầu nguyện gửi một vài tin tức quan trọng cho Ngài "Kẻ Khờ".

...

"Nghi thức thành thần của người khác? Người gần đây muốn thành thần hình như chỉ có Adam... Hai anh em hắn đánh nhau thì tốt... Khoảng thời gian yên bình cuối cùng... Hi vọng đám phân thân Amon để lại quấy nhiễu mình đừng mạnh quá, hi vọng có thể mau chóng tìm ra được tung tích ma sói u ám, hi vọng Dorian có thể đồng ý vụ giao dịch kia..." Klein thở dài, quay về thế giới hiện thực, tiếp tục xách đèn bão đi trong đêm tối.

Khách sạn Mũ Ảo Thuật, số 22 đường Hope, khu JoWod, Backlund.

Dorian Gray Abraham có bả vai rộng lớn, cánh tay tráng kiện, không tự chủ được mà đi qua đi lại trong phòng, đợi học sinh Furth của mình đến gặp.

Dù có thản nhiên đến đâu, chuẩn bị tâm lý tốt đến đâu, thì khi thực sự phải đối mặt và đưa ra câu trả lời cuối cùng, ông vẫn không khỏi có chút khẩn trương và thấp thỏm.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cốc cốc.

Dorian nghiêng tai lắng nghe tiết tấu gõ vài giây, sau đó hít một hơi thật sâu, đi tới cửa, vặn nắm cửa kéo về sau.

Ngoài cửa chính là Furth có mái tóc nâu hơi xoăn, mặc váy dài màu tối, đeo kính thủy tinh có màu.

Dorian theo thói quen nhìn đằng sau Furth, xác nhận không ai chú ý đến bên này, mới nghiêng người để học sinh đi vào.

Cùng lúc đó, ông liếc qua hai tay Furth, phát hiện học sinh nhà mình không hề xách theo rương hành lý.

Dorian lập tức thu lại tầm mắt, đi đến giữa phòng, tìm chỗ ngồi xuống, sau đó chỉ ghế sô pha đối diện nói:

"Ngồi đi."

Furth hơi câu nệ xách váy, ngồi xuống, cũng thuận thế chào hỏi:

"Chào buổi sáng, thưa thầy."

Dorian không đi thẳng vào vấn đề chính, suy tư một chút mới nói:

"Các em thực sự đã giết chết Botis?"

"Vâng." Furth lấy ra một hộp thuốc lá dài tinh xảo từ trong túi áo trong, mở nó ra cho Dorian xem thứ bên trong.

Đó là hai con mắt có đồng tử thẫm màu, còn lưu lại vẻ hoảng sợ không thể diễn tả bằng lời, dường như trước khi chết đã chứng kiến điều gì đó cực kỳ đáng sợ.

Dorian vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý, giống như lần trước nhận được cái đầu khủng khiếp còn nguyên vết máu và những mảnh chắp vá, khiến người ta nhìn mà gặp ác mộng, nào ngờ lần này học sinh không xách theo rương hành lý, chỉ lấy ra một hộp thuốc lá của nữ.

Điều này khiến ông nghĩ bên trong có thể là di vật chứng minh thân phận của Botis, nhưng sự thật lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của ông:

Đây vẫn là thi hài của Botis giống lúc trước, nhưng ít hơn thứ Louis Wien để lại lần đó!

Chỉ còn một đôi mắt... Trực giác linh tính của "Nhà chiêm tinh" khiến Dorian tin rằng còn mắt này thực sự thuộc về Botis.

Thấy thầy im lặng, không lên tiếng, Furth theo bản năng giải thích một câu:

"Thân thể ông ta đã hoàn toàn sụp đổ và tiêu tan, chỉ còn đôi mắt này coi như nguyên vẹn."

Cô dừng một chút rồi nói:

"Trong con mắt có để lại cảm xúc hoảng sợ trước khi chết của Botis và ô nhiễm đến từ "Hộp ngày cũ", là một vật nguyền rủa rất mạnh, cho nên em không thể gửi trực tiêp cho thầy, như vậy sẽ khiến người phụ trách đưa thư gặp phải chuyện không tốt, thậm chí là bất tri bất giác chết đi."

Ô nhiễm đến từ "Hộp ngày cũ"... Dorian như có điều hiểu ra, gật đầu, thở dài nói:

"Cuối cùng hắn chết vì "Hộp ngày cũ" sao?"

"Đây thực sự là số mệnh rồi..."

Lúc trước Botis làm phản, dẫn người của hội Cực Quang tới, cướp đi món vật phẩm quan trọng nhất "Hộp ngày cũ".

Trong buổi tụ hội riêng chia chiến lợi phẩm, Furth đã nghe cô gái "Ẩn giả" và tiểu thư "Chính Nghĩa" nói về những gì đã trải qua, cũng biết cuộc chiến đấu mình bỏ lỡ nguy hiểm và hoành tráng đến mức nào, lúc này ngẫm nghĩ rồi nói:

"Coi là vậy đi..."

"Nhưng, trước khi ông ta bị "Hộp ngày cũ" làm ô nhiễm thì đã bắt đầu mất khống chế rồi."

Dorian không bất ngờ, nói với học sinh của mình:

"Cất đi đi, đây là chiến lợi phẩm thuộc về em."