Chương 1562 Sự yên tĩnh rất lâu không thấy (1)
Để lại truyền thuyết ở chín nơi bên ngoài hành tinh này... Đây không phải là bầu trời sao sao? Klein nhìn phối phương ma dược trong tay, suýt thì nhíu mày.
Anh cảm thấy nghi thức tấn thăng này còn nguy hiểm hơn cả "Bậc thầy kỳ tích".
Tuy "Hộp ngày cũ" và hai vật phong ấn cấp "0" của gia tộc Abraham, cùng một phần vật phong ấn cấp "1" đều có năng lực đưa người ta vào bầu trời sao, khiến nghi thức trông có vẻ không khó lắm, nhưng Klein nhớ rõ rằng thủ lĩnh khổ tu giáo hội Đêm Tối Arianna từng cảnh cáo anh, bầu trời sao chứa sự ô nhiễm cực kỳ đáng sợ, không đến cấp bậc Thiên sứ thì ngay cả tìm hiểu cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Chưa đến "Lữ pháp sư" sẽ bị bầu trời sao ô nhiễm, mà muốn trở thành "Lữ pháp sư" thì phải ngao du bầu trời sao... Việc này quả thực là bế tắc, không thể nào gỡ bỏ... Có lẽ, bầu trời sao mà gia tộc Abraham ghi lại có nơi khác an toàn nào đó, không thể bi quan quá... Với cả, quay về phải dùng bói toán để kiểm chứng phối phương ma dược này... Dorian sẽ không lừa mình không chứng tỏ rằng người khác không lừa ông ta... Klein thu lại tầm mắt, nhìn về phía Dorian Gray Abraham đối diện:
"Đặc tính phi phàm của "Lữ pháp sư" ở đâu?"
Dorian đã ghi nhớ tôn danh "Kẻ Khờ", suy tư hai giây rồi nói:
"Hai phần dùng hình thức của vật phong ấn cấp "0" ở chỗ gia tộc chúng tôi, một phần diễn hóa ra "Hộp ngày cũ", một phần nghe nói trong tay giáo phái Ma Nữ, một phần trong giáo hội Chiến Thần, còn có một phần từ kỷ đệ nhị đến giờ không biết đã đi đâu, không ai tìm được."
Nếu có thể dùng "Hộp ngày cũ" đổi lấy một trong những vật phong ấn cấp "0" khá bình thường của gia tộc Abraham, thật ra không cần lo đặc tính phi phàm của "Lữ pháp sư" phải tìm ở đâu, nhưng nghi thức tấn thăng này thực sự khiến người ta đau đầu... Hơn nữa, bản chất của nghi thức này rõ ràng là lưu lại dấu ấn ở bầu trời sao, bất kể thay đổi thế nào cũng không thể tách rời bầu trời sao... Klein khống chế vẻ mặt của mình, gật đầu nói với Dorian:
"Hi vọng đến khi trăng đỏ tròn, ông có thể tìm được đáp án."
Nói xong, bóng dáng anh nhanh chóng nhạt đi, đã đến mức giới hạn duy trì của Furth.
Dorian nhìn Hermann Sparrow cứ thế "rời đi", theo bản năng cúi đầu nhìn tờ giấy viết tôn danh của "Kẻ Khờ" trong tay, phát hiện nó cũng trở nên hư ảo rồi biến mất.
"..." Dorian không thể tìm ra được đáp án chính xác từ các loại năng lực phi phàm được ghi lại trong gia tộc, bèn quay đầu nhìn về phía Furth, há miệng định hỏi rõ.
Đúng lúc này, tim ông đột nhiên thắt lại, đồng tử phóng rất to.
Không xong! Lời nguyền sắp phát tác! Dorian vội vàng thò tay vào túi ngầm trong áo lấy ra một lọ kim loại nhỏ, mở nắp kề lên miệng, uống ừng ực hết chất lỏng bên trong.
Keng!
Động tác của ông quá gấp gáp, khiến lọ kim loại rơi xuống đất.
Furth trơ mắt nhìn thầy trắng bệch mặt mũi, nhìn ông ôm ngực, nhất thời không kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì.
Từng là một bác sĩ ngoại khoa, cô mau chóng phán đoán rồi lên tiếng hỏi:
"Thầy, thầy bị bệnh tim à?"
"Có mang thuốc đặc hiệu không?"
Hỏi xong câu này, Furth mới phát hiện ra mình lo lắng quá, cấp thiết quá, thậm chí còn hơi ngu ngốc:
Lọ kim loại thầy vừa uống chắc chắn là thuốc đặc hiệu!
"Có cần giúp đỡ không? Em có "Ghi lại" năng lực "Bác sĩ"." Furth thấy vẻ mặt thầy dịu lại, hỏi thêm một câu.
Dorian lắc đầu, ra hiệu mình không sao.
Cùng lúc đó, ông cảm thán một câu:
Chính vì em làm không theo dự định, "triệu hồi" Hermann Sparrow ngay trong phòng, làm thầy không có thời gian uống thuốc mới trở thành thế này.
...
"Thành Khẳng Khái" Bayam, thủ phủ quần đảo Roth, biển Sunia.
Chạng vạng, "Kẻ báo thù u lam" cập cảng.
Thời gian trước giáo hội Gió Bão phá hỏng tuyến đường biển nối đảo Sunia, rốt cuộc đã dẫn Bán Thần của đế quốc Fossack đến, nhiều vị "thuyền trưởng" đã hi sinh vì nhiệm vụ, đội tàu bị thiệt hại nặng nề.
Cho nên Arges Wilson và các thuyền viên của hắn ở trong rừng rậm nguyên thủy trên đảo, chờ thờ cơ tấn công cảng, đã may mắn thoát được đợt tấn công này. Giáo hội Gió Bão tuyên bố với hải quân Ruen lần tác chiến này cơ bản đã đạt được mục đích, sau khi kết thúc có thể trở về đảo Passo nghỉ ngơi lấy sức.
Sau đó, Arges cố tình xin đánh, để tỏ rõ lòng thành kính, nhiệt huyết và ý chí sục sôi, đã được các Hồng y giáo chủ khen ngợi.
Bởi vì hắn rất quen thuộc khu vực quần đảo Roth, cho nên được phái đến đây, tăng cường lực lượng cho hải quân ở thuộc địa quan trọng này.
Đương nhiên, để không mâu thuẫn với thân phận của mình trong quá khứ, cũng để lại cầu nối cho những việc trong tương lai, Arges và thuyền viên của mình được chiêu mộ đến Bayam với danh nghĩa hải tặc.
Trong cuộc chiến tranh này, rất nhiều hải tặc được chiêu mộ, trở thành lực lượng bổ sung hiệu quả cho hải quân quốc gia, giống như lính đánh thuê giữa kỷ đệ tứ.
Nhân lúc bầu trời còn chút ánh sáng, Arges xuống thuyền, đi thẳng đến giáo đường Sóng Biển chỗ "Hải vương" Yann Courtman.
Là một "Hải dương ca giả", hắn có tư cách gặp trực tiếp Hồng y giáo chủ của giáo hội Gió Bão, chấp sự cao cấp của "Kẻ Trừng Phạt".
Đang đi, Arges đột nhiên nhìn thấy một người quen.
Đó là một người đàn ông trung niên trông có vẻ nhã nhặn, đeo kính, thắt nơ, mặc âu phục, nhưng Arges biết đây là tín đồ của "Hải thần" Cavitewa, từng làm hải tặc, hiện giờ là thương nhân buôn bán cả trong sáng lẫn ngoài tối.
"Relph, đã lâu không gặp." Arges lên tiếng chào hỏi người con riêng lai giữa các dòng máu Ruen, Fossack, Roth.
Relph ngẩn ra một chút, dường như nhất thời không thể nhận ra đây là thuyền trưởng của "Kẻ báo thù u lam".
"Arges? Thuyền trưởng của thuyền u linh chúng ta?" Qua vài giây, ông ta hơi kinh ngạc hỏi.
Arges cười nói:
"Tôi thay đổi nhiều lắm à?"
Relph hơi nhíu mày, trả lời:
"Khí chất của anh thay đổi rất nhiều, giống với đại dương và mây đen trước khi bão táp đến."
Ánh mắt không tệ... Nhưng đây là vẻ ngoài tôi cố tình thể hiện ra... Sau khi ăn ma dược "Hải dương ca giả", nếu không thay đổi như vậy thì không giống người của giáo hội Gió Bão lắm... Arges thở dài nói:
"Bởi vì có quá nhiều chuyện cần quan tâm."
"Giờ thì tốt rồi, tôi đã bị giáo hội Gió Bão thuê mất."
Relph nheo mắt lại, trong lòng chợt dâng lên chút cảnh giác, ngoài mặt lại bật cười:
"Đây là một chuyện tốt, nếu như không có chiến tranh."
Arges nhìn nơi mà Relph vừa bước ra, hỏi:
"Từ bao giờ nơi này có nhiều trường học, cơ quan như vậy?"
Hắn liếc mắt là nhìn thấy tòa nhà bốn tầng bên trong, còn có sân thể dục bằng xi măng, bãi cỏ vườn hoa cũng có rất nhiều trẻ nhỏ đang vui đùa.
Những đứa trẻ này đều có màu da hơi tối, nhưng một phần không thiên về ánh đồng giống dân bản xứ, tóc cũng chỉ hơi xoăn tự nhiên, chứ không tính là rõ ràng.
Không cần nghi ngờ, đó là những đứa con lai.
Relph quay đầu nhìn, thở dài, cười nói:
"Không phải anh từng quyên tiền cho quỹ từ thiện kia của tôi sao?"