Chương 1566 Thành Mặt Trăng (2)
Khi tia sáng cuối cùng tắt ngúm, họ sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng bởi bóng tối.
Đi một lúc, trong mắt Adal đột nhiên ánh lên một vệt mờ mờ.
Đó là một ánh lửa, ánh lửa không thuộc về tiểu đội săn bắn!
Ánh lửa le lói ấy lập tức chiếu vào mắt toàn bộ thành viên của tiểu đội săn bắn, chiếm trọn đồng tử của họ!
Adal, Cyn, Ruth cũng không khỏi mở to hai mắt, trong lòng chợt xuất hiện cảm xúc vô cùng kinh ngạc.
Trong cuộc đời này của họ, trong lịch sử được ghi lại ở thành Mặt Trăng sau đại biến cố, chưa bao giờ xuất hiện ánh lửa đi về phía mình!
Quả thật, có không ít quái vật có được năng lực khống chế lửa hoặc là lĩnh vực mặt trời, nhưng trước khi phát động tấn công, chúng đều ẩn nấp trong bóng tối, giấu hết ánh sáng đi.
Mà hiện giờ, một vệt ánh lửa lại xuất hiện ở sâu trong bóng tối!
Đám người Adal, Cyn và Ruth đều khẽ run lên, nhất thời suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không nghĩ ra đáp án là gì.
Họ nhanh chóng nhớ lại trong việc sắp xếp cuộc săn bắn lần này, đã xác nhận xung quanh không thể nào xuất hiện thêm cư dân của thành Mặt Trăng.
Nếu ánh lửa không thuộc về thành Mặt Trăng thì nó đến từ đâu?
Tiểu đội săn bắn đi chậm lại, họ vừa khiếp sợ, vừa kinh ngạc, vừa tò mò, vừa e sợ, vừa lo lắng...
Họ cũng từng phát hiện ra một vài thành bang bị hủy diệt, biết rằng bất cứ sự dị thường nào trong bóng đêm đều có khả năng giết chết mình.
"... Cảnh giác!" Adal rốt cuộc lấy lại tinh thần, ra lệnh.
Tiểu đội săn bắn lập tức xếp thành đội hình, đợi ánh lửa nhàn nhạt kia tới gần.
Thời gian dường như đọng lại trong giây phút này, mỗi một giây đều như kéo dài ra, cuối cùng, ánh lửa này cũng rõ hơn, chiếu ra một bóng người.
Bóng người... chỉ có một người... Các thành viên của tiểu đội săn bắn thành Mặt Trăng đều ngừng hít thở.
Họ dường như, có lẽ, biết đâu sắp được gặp người từ bên ngoài đến!
Hai ba ngàn năm nay, rốt cuộc cũng có người khác đặt chân lên mảnh đất này.
Thế giới bị vứt bỏ này, không chỉ có mình họ.
Mà rốt cuộc ai có thể xuyên qua bóng đêm vô tận, đến được nơi này, đám người Adal không có kinh nghiệm, không thể nào suy đoán được.
Theo ánh lửa càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ, các thành viên của tiểu đội săn bắn dần nhìn thấy rõ bóng người kia:
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, tóc đen mắt nâu, vẻ mặt lạnh lùng, không phải người dị dạng, cũng không xuất hiện dị biến.
Hắn đội một cái mũ kỳ quái, mặc quần áo kỳ quái, xách theo một chiếc đèn lồng được làm bằng chất liệu đặc thù, từng bước đi tới từ bóng tối sâu thẳm.
Chiếc đèn lồng của hắn còn sáng hơn của tiểu đội săn bắn, khiến cho màu u ám xung quanh nhanh chóng rút đi.
Không lâu sau, ánh sáng này chiếu đến đám người Adal, Cyn và Ruth.
Bóng người kia dừng bước, nhìn tiểu đội săn bắn thành Mặt Trăng, trầm thấp nói:
"Các người từ đâu đến?"
Tiếng Người khổng lồ... Ánh mắt tỉnh táo, có thể trao đổi... Adal mở miệng ra, nhưng kìm lại câu trả lời theo bản năng.
Hắn hỏi ngược lại:
"Anh là ai?"
Bóng người xách theo đèn lồng thủy tinh kia thờ ơ đáp lại:
"Hermann Sparrow."
Qua hơn nửa năm lăn lộn bôn ba, vượt qua hết khó khăn này đến trở ngại khác, trực giác linh tính của Klein rốt cuộc cũng nói cho anh biết, anh sắp đến đích rồi.
Mà đây cũng là lần đầu tiên anh gặp được người còn sống trong cuộc "lữ hành" trên Vùng đất bị thần vứt bỏ này.
"Anh tới từ đâu?" Adal vẫn giữ đề phòng, gặng hỏi.
Ánh mắt Klein đảo qua mặt họ, đáp bằng giọng như cũ:
"Tôi đến từ thành Bạc Trắng."
"Cũng đến từ bên ngoài nơi bị nguyền rủa."
Nghe thấy đáp án này, toàn bộ thành viên trong tiểu đội săn bắn đều ngây ra, nghi ngờ có phải mình quá mong chờ nên xuất hiện ảo giác hay không.
...
Mùa thu năm 1351, Backlund trong chiến tranh khói lửa.
Từ khi Feineibote cũng tuyên chiến với Ruen, thế cục giằng co kéo dài một thời gian rốt cuộc mất đi cân bằng, Ruen và liên bang của mình Rumberg, Temasek, Sehgal mất đi một lượng lớn lãnh thổ, chỉ còn lại vài phòng tuyến cuối cùng khó khăn chống cự, lung lay sắp đổ.
Audrey nhìn hàng dài người xếp hàng đợi phát lương thực bên ngoài cửa sổ xe ngựa, chậm rãi thu lại ánh mắt, nói với hầu gái Annie bên cạnh:
"Tới Giáo đường St. Samuel..."
Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường, tầm mắt Audrey bất giác lại hướng ra ngoài cửa sổ.
Không ít người đứng lại ven đường nhìn chằm chằm vào con ngựa đang kéo xe, trong mắt giống như lóe lên ánh sáng thèm khát, những người may mắn lĩnh được lương thực thì che che giấu giấu đi xuyên qua đường, chạy nhanh về phía nhà mình.
Từng đội cảnh sát mặc đồng phục đen trắng tuần tra bên đường, bên hông giắt súng ngắn, trong tay xách dùi cui, trấn áp những tên muốn liều lĩnh.
"Gần đây chúng tôi cũng không dám đi một mình ngoài đường..." Hầu gái Annie bên cạnh Audrey nhỏ giọng thì thầm một câu.
Audrey khẽ gật đầu, không đáp lại.
Qua một hồi, xe ngựa đi vào phố Phelps, dừng lại cạnh rìa quảng trường trước Giáo đường St. Samuel.
Đàn bồ câu trắng ở đó chẳng biết đã bay đi đâu, chỉ còn lại quảng trường trống trải.
"Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" và "Quỹ tế bần Ruen", "Quỹ chữa bệnh từ thiện Ruen" thành lập sau này đều được chuyển từ số 22 phố Phelps đến mấy căn phòng nhỏ trong giáo đường, bởi vì tòa nhà cũ đã bị trận không kích đánh sập thời gian trước.
Đối với nhân viên làm việc ở ba quỹ này mà nói, đó là một hồi ức mạo hiểm, nếu không phải mỗi người vì các nguyên nhân khác nhau mà rời khỏi số 22 phố Phelps trước đó, thì đã trở thành người gặp nạn rồi.
Audrey xuống xe ngựa, đi qua cửa lớn, nhìn thấy một cô gái tóc đen mắt nâu, mặt hơi gầy ra đón.
Không đợi đối phương lên tiếng, cô chủ động nói:
"Melissa, còn lương thực có thể phân phát không?"
Melissa lắc đầu, vẻ mặt nặng nề:
"Ngay cả những thương binh mà chúng ta cứu tế cũng sắp không được lĩnh đủ số lương thực phân phối rồi..."
Đôi mắt xanh biếc của Audrey hơi tối lại, nhưng cô không để lộ sự bất đắc dĩ và yếu đuối của bản thân, chỉ khẽ gật đầu nói:
"Tôi sẽ nghĩ cách."
...
"Đến từ thành Bạc Trắng..."
"Đến từ bên ngoài nơi bị nguyền rủa..."
Câu trả lời của Hermann Sparrow quanh quẩn trong tai những thành viên của tiểu đội săn bắn thành Mặt Trăng Adal, Cyn và Ruth, khiến họ ngây ra như mơ, rất lâu cũng không hoàn hồn được.
Đúng lúc Adal đã dần tìm được lý trí, đang cân nhắc xem nên nói gì, thì Cyn trời sinh đã không có mũi kích động hỏi ra một loạt câu hỏi:
"Thành Bạc Trắng là ở đâu? Có dáng vẻ thế nào? Cách đây xa không?"
"Bên ngoài nơi bị nguyền rủa còn có bao nhiêu người bình thường?"
Klein liếc nhìn cô ta một cái, dùng giọng nói lạnh lùng đáp lại:
"Thành Bạc Trắng là một phía khác của vùng đất bị nguyền rủa này, họ phát hiện ra một loại thực vật có thể ăn uống bình thường, tên là hắc diện thảo, điều này khiến họ duy trì được sự ổn định về dân số, có thể thăm dò sâu trong bóng tối, tìm cách rời đi."
"Gần đây họ đã tìm được một ít nấm, những cây nấm này có thể dùng máu thịt của quái vật làm chất dinh dưỡng, mọc ra loại quả không chứa độc tố và điên cuồng."
thành Bạc Trắng đang từng bước thoát ra khỏi sự điên cuồng, đợi đến khi thế hệ mới sinh ra trưởng thành, cho dù già đi cũng không dễ bị mất khống chế nữa..."