Chương 1571 Âm thanh (2)
Đây là những sản vật từ đất của chúng ta, từ nông trường của chúng ta, từ rừng cây của chúng ta sản xuất ra. Đây là thứ chúng ta dùng đồng bảng vàng để mua, mà tiền tài và tài sản là thứ gia tộc truyền lại đời sau, là do cha dùng ánh mắt sáng suốt và sự quyết đoán rất lớn mới kiếm được, tích lũy từ thế hệ này sang thế hệ khác."
"Chúng ta làm từ thiện trợ giúp người khác chỉ là bày ra tình yêu ngoại ngạch thôi, chứ không phải là việc chúng ta phải làm, hiểu chưa?"
Bá tước Hall gật đầu:
"Hibbert nói về cơ bản không có vấn đề gì, đây cũng là suy nghĩ của cha."
Audrey mím môi, chậm rãi gật đầu:
"Con rõ rồi..."
Bá tước Hall thu hồi tầm mắt, nói với Hibbert:
"Lương thực dự trữ phải trông coi cho tốt, nếu chiến tranh quả thực không thể nghịch chuyển, con thử liên lạc với vài tên Intis, đưa ra thành ý của chúng ta."
"Chiến trường giằng co rất lâu rồi, họ cũng đã chết không ít người, rất nhiều ruộng đất hoang phế, giá cả ở thành thị tăng cao, đối với lương thực, đối với nông trường, đối với rừng, chắc chắn đều có nhu cầu rất mạnh. Hơn nữa cổ phần của cha ở ngân hàng Suchte Intis cùng với quyền cổ phần ở ngân hàng Bavart, ngân hàng Backlund, hẳn là có thể thu mua được của họ. Ha ha, thời điểm này chỉ có thỏa mãn về yêu cầu ở phương diện này trước thì mới có thể nói đến quan hệ thân thuộc."
Intis và Ruen thường xuyên có người kết hôn, rất nhiều các quý tộc là thân thích với nhau, đặc biệt là tín đồ Hơi Nước.
"Cha, cha đang tính đầu hàng." Hibbert hơi kinh ngạc hỏi.
Bá tước Hall khẽ gật đầu, thở dài nói:
"Trong thế cục này, sao cha không có khả năng cân nhắc đến chuyện đó chứ?"
"Đến lúc đó, con chính là tân bá tước Hall."
Hibbert nghe mà tim đập thình thịch, khó hiểu hỏi:
"Còn cha thì sao?"
Bá tước Hall cười khổ đáp:
"Cha và mẹ con đều là tín đồ thành kính, cũng có địa vị nhất định trong giáo hội, đợi đến khi Ruen bị chiếm đóng, giáo hội bị diệt, nếu chúng ta còn không định đi trước thì kết cục sẽ không hay đâu."
Nói tới đây, ông ta trấn an con trai một câu:
"Chỉ cần gia tộc Hall còn, tước vị còn, thì tài sản chính cũng sẽ không tổn thất quá nhiều, chúng ta cũng không quá thảm thương khi tuổi già. Sau khi đổi sang tín ngưỡng Hơi Nước, nhớ chuẩn bị cho chúng ta một phòng cầu nguyện bí mật."
Lúc hai người nói chuyện, Audrey mặc váy dài hai màu vàng trắng cứ thế lặng lẽ nhìn, lặng lẽ nghe, đôi mắt xanh biếc giống như đá quý.
...
Sau rất nhiều lần thử, khi hình chiếu tế đàn biến mất, Đại Tế Ti Nime thành Mặt Trăng cân nhắc nói với Hermann Sparrow đang xách chiếc đèn lồng kỳ quặc:
"Hôm nay xem ra không được rồi, có lẽ nên chờ đến mai rồi thử lại, lâu nhất không vượt quá hai tháng."
Giờ phút này, toàn bộ đầu óc Klein chỉ nghĩ đến một vấn đề đề khác:
Liệu có phải do dùng hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử để qua mắt cho nên nghi thức mới không thành công hay không?
Anh tự kiểm điểm bản thân sâu sắc, quyết định nghe lời Đại Tế Ti thành Mặt Trăng, ngày mai lại đến thử, lúc đó nhất định bảo đối phương mang theo tài liệu thật.
Anh vừa định gật đầu thì bên tai đột nhiên vang lên những âm thanh lúc có lúc không.
Âm thanh này truyền ra từ trong sương mù xám trắng, tầng tầng lớp lớp, như ẩn như hiện, vô cùng mờ mịt.
Có hiệu quả rồi? Nghi thức này thực sự có hiệu quả rồi, chỉ là bị kéo dài rất lâu... Klein vui vẻ trong lòng, lập tức giơ tay phải lên, hơi đè xuống, ra hiệu cho đám người phi phàm của thành Mặt Trăng không nói chuyện nữa.
Anh lập tức ngừng hô hấp, thu lại suy nghĩ, chuyên chú lắng nghe.
Những âm thanh từ trong sương mù xám trắng kia giống như đến từ nhiều đối tượng khác nhau, chúng đan xen vào một chỗ, khi thì quấy nhiễu nhau, khi thì triệt tiêu nhau, khi thì trùng lặp, tạo ra sự cộng hưởng.
Dần dần âm thanh kia ngày càng rõ hơn trong tai Klein, đặc biệt là thời khắc cộng hưởng.
Dường như là một ngôn ngữ mà anh quen thuộc, dường như là vô số người đang cùng tụng niệm một cái tên.
Cái tên đó là:
"Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn".
"Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn."
Thời điểm nghe rõ âm thanh này từ sâu trong sương mù xám trắng, Klein khẽ run lên, gáy chớp mắt tê dại.
Cảm giác này nhanh chóng khuếch tán lên đỉnh đầu và lan ra toàn bộ cơ thể, khiến ngoài da anh nổi lên những lớp da gà li ti.
Đây là lần thứ hai anh nghe được cái tên "Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn" từ miệng người khác ở thế giới hiện thực, mà lần đầu tiên là do Amon đánh cắp suy nghĩ của anh mà nói ra, trên thực tế cũng không rõ hàm nghĩa cụ thể, cũng không thực sự nắm giữ câu "chú văn" này.
Cho nên, về bản chất mà nói, hiện giờ mới là lần đầu tiên.
Bên rìa "tây đại lục" trong truyền thuyết kia, bên ngoài quê hương đã biến mất không thấy, lần đầu tiên Klein nghe thấy chú văn khiến mình "xuyên không" ở thế giới hiện thực, nghe thấy một trong những bí mật quan trọng nhất mình giấu tận đáy lòng, nghe thấy được tôn danh kiểu phương đông không biết rốt cuộc chỉ về hướng sự tồn tại nào.
Anh đứng đó, trong đầu óc gần như trống rỗng, bên tai quanh quẩn tiếng tụng niệm, tiếng hò hét lúc mơ hồ lúc rõ ràng:
"Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn..."
"Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn..."
"Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn..."
Đợi đến khi âm thanh này ngày càng nhỏ, gần như biến mất, Klein rốt cuộc tìm lại được suy nghĩ của mình.
Là một thần giả từng làm khá nhiều "chuyện đuối lý", phản ứng đầu tiên của anh là:
"Mình đổi "Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn" thành "Vua vàng đen chấp chưởng vận may", sẽ không bị trời phạt chứ?"
Lúc trước anh đặt ra tôn danh kiểu ba đoạn cho "Kẻ Khờ", đoạn thứ nhất là miêu tả trạng thái bản thân tự mình trả qua, lúc đó cho rằng mình đã xuyên không, sợ bị lộ ra vấn đề, nên đổi ""Kẻ Khờ" đến từ thế giới khác" thành ""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này", kết quả lại nói ra được bản chất, đoạn thứ hai thì buộc chặt "Nguyên bảo" và sương mù xám vào mình, để chỉ dẫn chính xác hơn.
Mà để giới hạn hoàn toàn, không sinh ra nghĩa khác, Klein đã trực tiếp dịch nghĩa của chú văn thành câu cuối cùng trong tôn danh đoạn thứ ba, cũng chính là "Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn".
Anh vốn cho rằng việc này không có gì, sau đó lại nghi ngờ mình "xuyên không", chủ nhân trước của cánh cửa ánh sáng kỳ dị trong "Nguyên bảo" chính là "Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn", hoặc nên nói là một sự tồn tại nào đó có vỏ bọc phương đông, đương nhiên, cũng có khả năng "Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn" mới là bản thể, sau đó khoác lên người một vỏ bọc phù hợp với thế giới hiện giờ, về phần là vỏ bọc thế nào, thì hiện giờ Klein chưa đoán ra.
Bởi vì chưa bao giờ nghe được tôn danh "Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn" ở thế giới hiện thực ngoài bản thân nói ra, cho nên Klein nghi ngờ thì nghi ngờ, kiêng kị thì kiêng kị, sợ hãi thì sợ hãi, trên thực tế lại không để ý chuyện này lắm, dường như đã quen rồi.
Nhưng giờ phút này, từng tiếng "Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn" hệt như từng viên đại bác, không ngừng oanh tạc lòng anh, oanh tạc đầu anh, khiến lo lắng và sợ hãi tích góp trong tiềm thức của anh đột nhiên bùng lên.