Chương 1579 Một tấm
Vừa nghĩ đến Học phái Hoa Hồng, Emlyn lập tức nhớ đến một người:
Maric!
Maric đại diện cho phái tiết chế của Học phái Hoa Hồng, đây là thế lực phản kháng lại "Dục vọng mẫu thụ".
"Hình như họ cũng muốn lấy được chút gì đó từ chỗ Học phái Hoa Hồng, có lẽ có thể tìm họ hợp tác..." Emlyn khẽ gật đầu.
...
Thành Mặt Trăng, một phần cư dân hơi lo lắng tập trung ở lối vào, thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt về phía đông.
Họ là người thân của đội ngũ mà Đại Tế Ti dẫn đi, đồng thời cũng đại diện cho đa số dân chúng thành Mặt Trăng.
Cuối cùng, ánh lửa lần lượt hiện lên, Đại Tế Ti Nime dẫn theo đám người Ruth từ xa đi đến gần, về tới thành Mặt Trăng.
Một người đàn ông nghênh đón, chuyển ánh mắt về phía chị mình, phát hiện trên mắt cô ấy còn đang lưu lại vệt nước mắt.
Vị cư dân thành Mặt Trăng không phải người dị dạng này cảm nhận được cái nhìn của em trai, không kìm nén được sự rung động trong lòng, lên tiếng nói, lời chưa ra mà nước mắt đã chảy xuống:
"Thần, thần đến cứu vớt chúng ta..." Cô ấy khóc òa lên, khóc rất đau lòng, khóc rất thỏa thuê.
"Thần, thần đến cứu vớt chúng ta..."
Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở vang vọng trong lối vào của thành Mặt Trăng, các cư dân đang chờ đợi nghe thấy thì ngây ra, cũng không khỏi rung động.
...
Bên cạnh đống lửa đang lặng lẽ cháy, bên cạnh mảng sương mù xám trắng.
Klein ăn thêm một cây nấm nữa, sau đó làm thanh xiên dài bằng sắt đen biến mất, ngẩng đầu nhìn về phía cái hố sâu mà Đại Tế Ti Nime thành Mặt Trăng vừa miêu tả.
Anh lập tức giơ tay phải ra khẽ nắm vào hư không, kéo ra bản thân ở mười lăm phút trước.
Sau khi hai người liếc nhìn nhau, bản thể của Klein nhanh chóng biến mất, tiến vào trong sương mù lịch sử, chạy thật nhanh đến trước kỷ đệ nhất, ngồi trên những đô thị ngày cũ san sát nhau.
Hình ảnh của anh ở trong lỗ hổng lịch sử đứng dậy, búng ngón tay, trong từng luồng lửa đỏ thẫm bốc lên, anh lập tức thoáng hiện đến đích đến.
Đợi đến khi quả đồi biến thành hố sâu ở ngay trước mắt, Klein ngừng lại, cẩn thận duỗi tay phải ra, kéo bí ngẫu Cunas Korger từ hư không ra ngoài.
Cơ thịt trên mặt vị "Bá tước đọa lạc" có ngoại hình rắn rỏi này nhúc nhích động đậy, nhanh chóng biến thành một Hermann Sparrow khác.
Hắn một tay xách theo đèn bão lấy từ sương mù lịch sử, một tay day thái dương, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Vì sao bí ngẫu cũng phải biến thành dáng vẻ này?"
"Nơi này cũng đâu có những người khác..."
"Không thể nuôi dưỡng chứng cưỡng chế..."
Vài giây sau, theo ánh đèn bão nhàn nhạt chiếu ra, bí ngẫu đi từng bước về phía cái hố sâu cách đó không xa.
Trong lúc ánh lửa chập chờn, Klein nhìn thấy địa điểm mục tiêu, phát hiện thật ra nó cũng không sâu, từ mặt đất xuống đáy không quá hai mét, đương nhiên, nếu so với ngọn đồi cũ thì sự thay đổi này cũng đủ lớn rồi.
Bên trong "hố sâu", bùn đất bóng loáng, còn có vài tảng đá, xung quanh mọc lên những cây cối biến dị vặn vẹo khó mà phân biệt, trông cũng không khác các nơi khác lắm.
Quan sát một hồi, Klein đã lặng lẽ mở ra "Đôi mắt linh giới" và thị giác "Dây linh thể", anh chậm rãi tiến vào "hố sâu", định dựa theo lộ trình đã lên kế hoạch, đi vòng quanh những nơi đáng để xem xét một lượt.
Đi được một lúc, anh hơi nhíu mày, "ồ" một tiếng.
Anh phát hiện suy nghĩ trong đầu mình có sự đình trệ nhất định, nhưng không hoàn toàn ảnh hưởng đến tư tưởng!
Giống trạng thái rời giường sau khi ngủ quá nhiều, đầu óc nặng nề, tư duy không đủ nhanh nhạy.
Đây là tình huống thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở một người bình thường, người phi phàm con đường khác có lẽ không phát hiện ra được, nhưng là Bán Thần con đường "Nhà bói toán", Klein có thể cảm nhận được sự bất thường một cách rõ ràng.
Nếu tiến thêm một bước nữa, thì sẽ mang đến phản ứng "Bí Ngẫu Đại Sư" thao túng "Dây linh thể"... Là ảnh hưởng do ma sói u ám Cotard để lại? Không đúng, nếu hắn vô tình để lại, thì chứng tỏ lúc ấy hắn đã bày ra hình thái sinh vật thần thoại hoàn chỉnh, vậy thì tiểu đội điều tra của thành Mặt Trăng đã sớm sụp đổ mất khống chế... Nếu hắn cố tình lưu lại, vậy thì có nghĩa gì? Nói cho người khác hắn đã tới? Klein cảm thấy nghi hoặc, đi thêm một vòng, không phát hiện ra dị thường.
Ngẫm nghĩ một lúc, bản thể đang trốn trong một lỗ hổng lịch sử nào đó ở kỷ đệ nhất đi nghịch bốn bước, tụng niệm chú văn, tiến vào phía trên sương mù xám.
Anh phải làm "Bói toán" một lần!
Có địa điểm và thời gian cụ thể, có sự miêu tả của Đại Tế Ti Nime thành Mặt Trăng và thăm dò thực địa, có mảnh vỡ lịch sử được thắp sáng, tất cả đều giúp Klein tin rằng điều kiện tiên quyết của "Bói toán" cơ bản đã đủ rồi.
Tuy chưa hoàn toàn đầy đủ, nhưng cũng gắng gượng để anh thử một lần, hơn nữa, nếu chuyện đồi núi biến thành "hố sâu" thực sự có liên quan đến "Nguyên bảo" và bản thân anh, thì "Bói toán" sẽ tăng xác suất thành công, gợi ý sẽ cực kỳ rõ ràng, không bị quấy nhiễu.
Klein không cần nghiên cứu, chỉ cân nhắc các chi tiết, ngồi xuống chiếc ghế dựa cao của "Kẻ Khờ", cụ thể hóa ra tấm da dê màu vàng và chiếc bút máy bụng tròn đỏ thẫm, viết xuống:
"Ngày 28 tháng 6 năm 1349, nơi này đã xảy ra điều bất thường."
Buông chiếc bút máy xuống, Klein giơ tay trái bắt vào hư không, lấy ra một ít bùn đất lấy được từ "hố sâu" trong sương mù lịch sử, dùng nó để làm chất trung gian cho "Bói toán".
Một tay cầm bùn đất, một tay cầm tấm da dê, anh dựa vào lưng ghế, thấp giọng nói bảy lần câu bói toán, sau đó dùng minh tưởng, tiến vào giấc ngủ.
Trong thế giới giấc mơ xám xịt, Klein nhìn thấy màn sương mù xám trắng đọng lại, nhìn thấy đồi núi cao mấy chục mét, thấy những cây cối vặn vẹo biến dị xung quanh.
Vài giây sau, mảng sương mù xám trắng kia rõ ràng có dao động, nhanh chóng "phun" ra một bóng đen.
Bóng đen này giống như một tấm màn nhung rất lớn, điên cuồng hấp thụ ánh sáng xung quanh nó.
Nó mang theo trạng thái bán trong suốt, ngày càng lớn, hoàn toàn bao phủ lên ngọn đồi kia.
Ngọn đồi theo đó biến mất, ngay cả chân đồi cũng không thấy, chỉ để lại một "hố sâu".
Các thực vật quái dị mọc ở rìa "hố sâu" bỗng nhiên mọc ra từng đường "Dây linh thể" mảnh màu đen hư ảo, lần lượt kéo dài về những chỗ khác nhau của tấm "màn sân khấu" màu đen kia.
"Màn sân khấu" ngày càng trong suốt, ngày càng hư ảo, cuối cùng đến mắt thường cũng không nhìn thấy. Nếu không phải có "Dây linh thể" cho thấy tình huống thực tế, thì Klein cũng không phát hiện ra có một tấm "màn sân khấu" như vậy đang bao phủ ở mặt ngoài "hố sâu".
Hình ảnh lóe lên, giấc mơ vặn vẹo, cảnh tượng mới hiện ra.
Năm người tạo thành tổ đội tuần tra của thành Mặt Trăng đến gần nơi này, phát hiện ngọn đồi biến mất, lại thêm một cái "hố sâu".
Họ dừng bước, không do dự xoay người rời khỏi nơi này, không lỗ mãng điều tra thêm.