← Quay lại trang sách

Chương 1591 Nghi thức triệu hồi (2)

Cô nhớ rất rõ, "Mặt Trời" còn ít hơn mình vài tuổi, dựa theo tiêu chuẩn Ruen, hiện nay còn chưa trưởng thành, nào ngờ đã cao hơn hai mét, điều này khiến Audrey đã sử dụng "Nói dối" để cao hơn một chút vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn.

Dereck không hề do dự, thả lỏng tinh thần, chuyển ánh mắt về phía ma dược màu vàng kim đặt trên tế đàn.

Dần dần, cậu ta trở nên ngây ra, trong đầu không tự chủ được hiện lên từng bức họa:

Đó là cha mẹ còn sống, nằm trong quan tài;

Đó là những thanh kiếm thẳng màu bạc đâm thẳng xuống, đó là máu tươi bắn lên mặt, che mờ ánh mắt;

Đó là cảnh tượng một nhà ấm cúng;

Đó là thành Bạc Trắng lung lay sắp đổ trong bóng đêm;

Đó là những đồng đội dìu dắt nhau, dùng nhau làm lá chắn;

Đó là các trưởng lão đứng trước mặt mọi người, chắn mưa bão;

Đó là nguyền rủa hết lần này đến lần kia, đó là mong muốn nhìn thấy tia chớp lóe lên trong bóng tối;

Đó là khát cầu ánh sáng trong hai nghìn năm qua, chờ đợi ngày qua ngày, thế hệ nọ nối tiếp thế hệ kia.

Cảm xúc mãnh liệt nhất, không nỡ bỏ nhất của Dereck rất phức tạp, bao gồm giận dữ với hiện thực, hoài niệm với quá khứ, đau đớn vì hoàn cảnh, áp lực lắng đọng lại từ lịch sử, cùng khát vọng cứu vớt thành Bạc Trắng.

"Chính nghĩa" Audrey dần dần phân chia cảm xúc này ra, giống như đã trải qua những bi thương và tuyệt vọng của thành Bạc Trắng này, cùng đoàn kết và hi sinh với họ.

Đôi mắt vàng óng của cô khi thì ngưng đọng, khi thì lập lòe, dường như bắt được điều gì, như có điều cảm hoài, lại có chút mê man như cũ.

Qua một hồi, cô nhìn thấy Thiên sứ ánh sáng sau lưng mọc ra mười hai đôi cánh trắng trẻo, đây là một lần hồi đáp của Ngài "Kẻ Khờ" dành cho "Mặt Trời" Dereck.

Audrey nắm lấy cơ hội, cho cảm xúc mãnh liệt này bám lên ảo ảnh Thiên sứ, để chúng không biến mất trong thời gian ngắn, không chạy trở về, cũng không hoàn toàn chia lìa với bản thể của Dereck.

"Được rồi." Cô không há miệng, để giọng nói của mình trực tiếp vang lên trong lòng Dereck.

Lúc này, đôi mắt Dereck trở nên vô cùng lạnh lùng, dường như không biết vui vẻ là gì, bi thương là gì, đau đớn là gì, áp lực là gì.

Cậu ta lập tức cầm lấy lọ thuốc vàng óng trước mặt, rót nó vào miệng.

Đây là ma dược Bán Thần có được thông qua đập vỡ "Chữ thập vô ám".

Vật phong ấn đến từ thần Viễn Cổ Thái Dương kia đến giờ không còn tồn tại nữa, đương nhiên, với Klein mà nói, chỉ cần từng có thì sẽ sở hữu thiên trường địa cửu.

Chất lỏng nóng rực buồng bạo lướt qua yết hầu Dereck, chớp mắt đã tràn ngập toàn thân cậu ta, chiếm cứ linh hồn.

Từng tia sáng mặt trời từ cơ thể cậu ta lóe ra, tẩy sạch toàn bộ ô nhiễm còn sót lại trong máu thịt và cảm xúc còn lắng đọng trong linh hồn.

Cơ thể Dereck ngày càng thuần khiết, ngày càng thông suốt, giống như thánh linh được tạo thành bởi hào quang thuần khiết.

Ý thức của cậu ta, cảm xúc của cậu ta đều bị tịnh hóa, bài xích, không lâu sau chỉ còn lại bản năng "Ca ngợi Mặt Trời".

Lúc này, Audrey không để cảm xúc mãnh liệt bám vào ảo ảnh Thiên sứ nữa, mà bóc chúng ra, dẫn đường cho chúng chảy trở về phía "Mặt Trời" nhỏ.

Từng cảnh tượng vừa rồi một lần nữa hiện lên trong đầu Dereck, để cậu ta xuất hiện cảm xúc vô cùng phức tạp.

Cậu ta lại một lần nữa cảm nhận nỗi đau đớn khi giết chết cha mẹ, cảm nhận được nỗi tuyệt vọng do tình cảnh của thành Bạc Trắng đến, cảm nhận được niềm vui sướng khi được Ngài "Kẻ Khờ" chiếu cố.

Những thời khắc này dung hòa vào xương cốt cậu ta, tạo thành cơ sở cho thế giới tâm linh của cậu ta, cực kỳ chắc chắn, bền chặt, giúp cậu ta chống chọi với sức mạnh tịnh hóa của ma dược và vài lần cọ rửa.

Cuối cùng, Dereck mở mắt ra, chỉ thấy một mảng trắng tuyền.

Cậu ta thấy phía trước có một luồng ánh sáng còn sót lại, theo bản năng giơ tay phải ra định bắt lấy.

Nhưng luồng ánh sáng kia nhanh chóng tối đi rồi biến mất.

Dereck ngẩn ra một chút, chợt nắm tay phải lại.

Từng tia hào quang theo đó bốc lên, bao phủ toàn bộ thành Bạc Trắng.

Buổi trưa trong thuyền thuyết thần thoại đã buông xuống trong một khắc ngắn ngủi.

Gồm cả thủ tịch Colin Iliad, mỗi một cư dân của thành Bạc Trắng đều nhìn đến ngây dại, cảnh tượng này còn khiến họ rung động hơn tất cả các vị Bán Thần tấn thăng trước kia.

Ánh mặt trời, đây là ánh mặt trời chiếu sáng toàn thành.

...

Kết thúc triệu hồi, Audrey về phía trên sương mù xám.

Lúc này, Ngài "Kẻ Khờ" đã đi rồi, trong cung điện xa xưa chỉ còn "Thế giới" Hermann Sparrow đã ở đây trước đó, đang xem nghi thức.

"Trạng thái của cô vừa rồi hình như không tốt lắm?" Klein chủ động hỏi.

Audrey ngồi xuống, cười nói:

"Chỉ là hơi bồi hồi, do dự và mê man."

"Việc này rất bình thường, trước khi thực sự hạ quyết tâm, mỗi người đều như vậy, người lùi bước và đổi ý nhiều vô số kể." Klein bình thản nói.

Audrey không đáp lại đề tài này, hơi cười nói:

"Từ khi trở thành "Người quan sát", tôi luôn biểu hiện ra mặt có thể khiến người ta dễ tiếp nhận nhất, để ý đến cảm xúc tinh tế nhất của họ. Đây không phải là chuyện xấu, nhưng cứ như thế tôi không thể biết được mình ở trong mắt người khác thực sự là như thế nào, cũng không thể cởi bỏ quần áo xa hoa, để lộ máu thịt hư thối cất giấu ở phía dưới, không thể biết rõ vấn đề ở chỗ nào."

"Gần đây tôi đang thử để lộ ra trạng thái thực sự của mình trong một vài chi tiết, xem người xung quanh sẽ có thái độ gì, xem họ còn coi tôi là vị tiểu thư lương thiện, hòa ái, phẩm chất cao thượng kia nữa không."

Nói tới đây, cô bỗng im lặng, vài giây sau mới khẽ thở dài một tiếng, nói:

"Khoảnh cách..."

Không đợi "Thế giới" Hermann Sparrow đáp lại, Audrey vẫn giữ dáng ngồi đoan chính lại chậm rãi nói ra vài từ:

"Nặng nề..."

"Đau đớn..."

"Xấu hổ..."

Klein yên lặng nghe xong, không đưa ra ý kiến gì, dùng giọng điệu ôn hòa gần giống với Dwayne Dantes hỏi:

"Vì sao đột nhiên lại muốn kiểm tra việc này?"

"Không phải kiểm tra." "Chính nghĩa" Audrey lắc đầu: "Chỉ là bình thường tôi cố ý che giấu, cố ý tránh né, bây giờ muốn bày ra một vài chi tiết để xem tôi trong mắt người khác thực sự là dáng vẻ gì."

Dừng một chút, cô mấp máy miệng, nói mà không cười:

"Sau cuộc nói chuyện lần trước, tôi đã vạch ra kế hoạch cho cuộc thử nghiệm, định âm thầm làm một vài thao túng, để quý tộc, giáo hội, thương nhân, hoàng gia có thể bỏ ra nhiều lương thực."

"Chuyện này, đơn thuần mà nói là rất dễ dàng, nhưng lúc thực hiện, tôi mới phát hiện ra, tôi không thể nào kiên quyết, quyết đoán như trong tưởng tượng của mình."

"Họ có khi là dì dượng của tôi, có khi là anh em họ của tôi, có khi là bạn bè tôi quen từ nhỏ, có khi là bậc bề trên rất quan tâm đến tôi, có khi là những người khá thân thiết thường xuyên gặp mặt trong các hoạt động từ thiện, tiệc tùng, họ tạo thành thời thơ ấu của tôi, cho tôi rất nhiều, là một phần của sự trưởng thành, mang theo những hồi ức tốt đẹp trong quá khứ của tôi..."

"Hơn nữa, lương thực mà họ tích góp được cũng không phải là do cướp đoạt, cách giải thích của họ thật ra rất hợp tình hợp lý."