← Quay lại trang sách

Chương 1596

Sắc trởi đã tối, đèn đường khí gas bên đường lại chưa bật, chỉ có ánh trăng đỏ rực chiếu rọi toàn bộ thành phố.

Klein đến nơi đã hẹn, nhìn thoáng qua hai bên, ánh mắt lần lượt dừng lại vài giây trên con đường vô cùng lạnh lẽo, những dấu vết cháy xém trên tường, căn nhà bị đổ sập cách đó không xa.

Chỉ dựa vào tình huống mà anh nhìn thấy trước mắt, có thể thấy được Backlund tiêu điều, đổ nát, tràn ngập mùi thuốc súng.

Lúc này, Emlyn White từ trong một ngõ nhỏ đi ra, gật đầu với vị nhà mạo hiểm điên cuồng này.

Dựa theo sự dặn dò của đối phương, anh ta không nói gì, không chào hỏi, tránh làm mất thời gian quý giá, trực tiếp dẫn Hermann Sparrow đến trước một căn nhà gần đó, gõ cửa theo tiết tấu.

Kẹt một tiếng, cánh cửa lớn mở ra, để lộ ra cảnh tượng tối tăm có ánh trăng mỏng bên trong.

Emlyn và Klein cùng bước vào, thấy chỗ sô pha hiện ra Maric mặc áo sơ mi trắng, gi lê đen, mà cánh cửa lớn sau lưng họ hệt như có sinh mệnh của mình, đã đóng sầm lại.

Nhìn Maric, Emlyn mỉm cười chỉ vào Klein nói:

"Đây là người hợp tác với tôi, ngài Hermann Sparrow."

Anh ta vừa dứt lời, đột nhiên phát hiện ra ánh mắt Maric nhìn mình có chút kỳ lạ, giống như đang nhìn một tên ngốc.

"Lâu rồi không gặp." Maric lập tức đứng dậy, giơ tay đặt lên ngực, cúi chào Sherlock Moriarty.

Nếu đối phương không lấy hình tượng của Sherlock Moriarty để xuất hiện, thì chắc chắn hắn cũng sẽ không chủ động đề cập đến chuyện liên quan.

"Lâu rồi không gặp." Klein tháo mũ xuống, nhìn quanh một vòng nói: "Mời tiểu thư Sharon cùng ra bàn bạc đi, thời gian duy trì của tôi có hạn."

Khi nói chuyện, anh lấy ra một chiếc kèn harmonica màu trắng bạc của nhà mạo hiểm, thổi một cái.

Một bóng người mặc váy dài rườm rà, xách theo bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ theo đó bước ra khỏi hư không.

Tín sứ được hình chiếu lịch sử dùng kèn harmonica triệu hồi ra thuộc về sự tồn tại khách quan, không thêm gánh nặng linh tính cho "Ma thuật sư" Furth.

Cùng lúc đó, Maric gật đầu:

"Được."

Hắn chuyển ánh mắt về chiếc ghế chân cao ở phía khác của căn phòng.

Emlyn mờ mịt nhìn vị "Oan hồn" này, rồi lại nhìn Hermann Sparrow và sinh vật linh giới do anh ta triệu hổi a, không hiểu sao có cảm giác mình bị gạt ra ngoài lề, không nên có mặt ở đây.

Mà trên chiếc ghế chân cao kia, một bóng người nhanh chóng phác họa ra, làn da của cô trắng bóng như con rối, mặc một chiếc váy dài màu đen kịt kiểu cung đình, đầu đội mũ mềm cùng màu, tóc vàng nhạt, mắt lam nhạt.

Ánh mắt Emlyn theo bản năng nhìn về phía chiếc ghế chân cao ở phía khác của căn phòng, nhìn thấy "con rối tinh xảo" kia.

Trong mắt anh ta nhất thời toát ra thần thái lẫn lộn giữa hâm mộ, thưởng thức và đam mê, miệng há ra, suýt nữa thì thốt lên có thể mua được con búp bê như thế ở đâu, là kiệt tác của bậc thầy nào.

Nhưng, anh ta đã trưởng thành từ lâu, cũng đã trải qua khá nhiều chuyện, biết rõ trong trường hợp này mà nói đến vấn đề đó thì rất mất lịch sự, định thảo luận xong việc chính mới tìm cơ hội hỏi han.

Sharon khẽ nhíu mày gần như không có dấu vết, cả người hơi bay lên, cúi chào Reinette Tincole và Sherlock Moriarty.

"Không cần hàn huyên." Klein nói ngắn gọn: "Kế hoạch bước đầu của chúng ta là thế này..."

Anh giải thích các trọng điểm trong phương án cho hình chiếu lịch sử của mình chủ động giẫm vào bẫy, thu hút sự chú ý của Học phái Hoa Hồng.

Sharon đội mũ mềm màu đen lặng lẽ nghe xong, nói với giọng nói mơ hồ:

"Họ chưa chắc đã mắc câu."

"Sau khi phát hiện kẻ tập kích là anh, vị "Vu Vương" kia rất có khả năng sẽ nhờ vào vật phong ấn hoặc là sự bảo vệ của Thiên sứ để rút lui."

Nếu làm vậy, chỉ có thể dẫn dắt được một phần lực lượng của Học phái Hoa Hồng.

Không đợi Klein và Emlyn đáp lại, bốn cái đầu của Reinette Tincole há miệng, dùng tốc độ khá nhanh để nói:

"Mục tiêu..." "Chính..." "Của..." "Họ..." "Chắc..." "Là..." "Tôi..."

Emlyn nghe vậy thì hơi mê man, nhưng đại khái có thể nhìn ra được sinh vật linh giới mà Hermann Sparrow triệu hồi ra này rất có địa vị, hơn nữa còn có quan hệ khá thân thiết với phái tiết chế Học phái Hoa Hồng.

Cũng phải... Cho dù Mẫu Thụ coi trọng mình, nhưng bố trí như thế khả năng nhất cũng chỉ là đưa tiểu thư tín sứ tới mà thôi... Klein hơi trầm ngâm, đưa ra một phương án bổ sung:

"Quý cô, cô và tôi cùng tập kích một vị "Vu Vương" khác, dùng hình thức hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử."

... Hermann Sparrow rất kính trọng sinh vật linh giới này... Emlyn vừa hiện ra suy nghĩ như thế, đã thấy bốn cái đầu tám con mắt đồng thời nhìn lướt qua mình.

Anh ta tự dưng rùng mình một cái, tham gia thảo luận theo phản xạ có điều kiện:

"Việc này có lừa được người của Học phái Hoa Hồng không?"

Nếu Klein đã đề nghị như vậy, thì chắc chắn đã nghĩ xong biện pháp rồi:

"Tôi có một vật phẩm, có thể mượn cho quý cô Tincole."

Nói tới đây, anh nhìn về phía Reinette Tincole nói:

"Vật phẩm nọ có thể mô phỏng lại năng lực phi phàm hiện lên trong đầu cô."

"Tôi hi vọng cô có thể dùng nó để triệu hồi bản thân trong quá khứ, sau đó để bản thân chuyển vào trạng thái bí ẩn, chuyển ý thức vào hình chiếu. Như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Học phái Hoa Hồng sẽ không thể phát hiện ra điều dị thường, rất có khả năng sẽ cắn câu, tập trung lực lượng vây giết tôi và cô, để tiểu thư Sharon và đám người Emlyn tìm cơ hội tấn công bất nờ."

"Nếu họ cẩn thận hơn tôi nghĩ..."

Klein dừng một chút, nở nụ cười nói:

"Vậy thì trong khoảng trống ngắn ngủi, cô trong trạng thái mạnh nhất sẽ hợp sức với tôi, sẽ có cơ hội giết một vị "Vu Vương" dưới sự bảo vệ của vật phong ấn."

"Trọng điểm bây giờ là, cô có đủ hiểu về hình ảnh triệu hồi từ lỗ hổng lịch sử và năng lực phi phàm chuyển hóa thành trạng thái bí ẩn hay không?"

"Điểm thứ nhất tôi có thể trình diễn cho cô, điểm thứ hai tôi sẽ nghĩ cách."

Bốn cái đầu của Reinette Tincole đồng thời dao động lên xuống:

"Tôi... " "Có thể..." "Không..." "Thành vấn đề..."

"Phương hướng chính là vậy, về vấn đề chi tiết thì mấy hôm nữa mọi người cùng xác định." Klein xem thời gian, nói ngắn gọn.

Sharon khẽ gật đầu, nói:

"Điểm quan trọng nhất còn lại chính là tin tức, thầy có thể cung cấp một phần, còn lại cân nhắc thông qua ma kính và bói toán để thu được."

Maric nói thêm:

"Tôi nhớ phù hiệu anh vẽ lúc trước."

Cũng nhớ vấn đề mà sự tồn tại bí ẩn kia đã đưa ra không tính là quá xâm phạm sự riêng tư, hơn nữa cũng không mang đến cảm giác hổ thẹn quá nhiều.

Emlyn ngẫm nghĩ, cẩn thận hỏi:

"Hai bên hành động làm thế nào để trao đổi?"

"Nếu không thể nắm bắt thời cơ một cách chính xách thì kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại."

Đôi nhẫn "Lời hứa hoa hồng" của Huyết tộc lại không thể truyền suy nghĩ và cảnh tượng nhìn thấy nghe được ở khoảng cách xa như thế.

Sharon liếc nhìn Reinette Tincole:

"Bản thể của thầy có thể ở bên chúng tôi, sau khi người tiến vào trạng thái bí ẩn mười giây, thì chúng ta bắt đầu hành động."

"Một khi người rời khỏi trạng thái bí ẩn, thì chúng ta bất kể có thành công hay không, đều phải lập tức rời đi."