Chương 1605 Phân phối (1)
Nhìn thấy hình chiếu của xác ướp thê thảm hiện lên giữa không trung, Klein vừa thao túng ba Thiên sứ cuốn lấy "Thần nghiệt" Siea, vừa dùng khí tức của họ ảnh hưởng đến hoàn cảnh bên cạnh, sửa "Truyền tống" thành "Lửa nhảy nhót", tiếp tục vật lộn với vị "Vu Vương" của Học phái Hoa Hồng kia.
Trong quá trình này, trông anh có vẻ thư thái tự nhiên, trên thực tế đã phát hiện ra sự tương thích giữa thân thể và linh hồn mình đã giảm xuống, thân thể dần dần trở thành lồng giam của linh hồn, khiến động tác của anh ngày càng cứng nhắc, ngày càng nặng nề.
Điều này khiến Klein nghĩ tới miêu tả chính của "Tù phạm":
Thân thể là lồng giam của trái tim, thế giới là lồng giam của thân thể.
Theo thời gian trôi đi, anh có thể cảm nhận trực quan về hàm nghĩa của câu này.
Sau khi "Thần nghiệt" Siea bắt đầu để ý đến Klein, cho dù không trực tiếp tấn công, cũng khiến anh bất tri bất giác bị ăn mòn!
...
Một cái đầu của Reinette Tincole khống chế được "Tướng quân không mắt", một cái đầu khác giơ chiếc gậy chống màu đen đang ngậm trong miệng lên.
Gậy chống này được khảm rất nhiều đá quý, tỏa ra ánh sáng mênh mông rực rỡ.
Một bóng người nhanh chóng thành hình, chính là Hermann Sparrow mặc áo gió, đội mũ dạ, cầm súng ngắn "Chuông tang".
Đoàng!
Một vệt ánh sáng màu đen bạc theo đó bay ra, bắn trúng vào người Karaman.
Suy nghĩ của Karaman lập tức đình trệ, cả người cứng đờ ngay tại chỗ.
"Viên đạn khống chế linh hồn"!
"Gậy chống ngôi sao" tái hiện lại "Viên đạn khống chế linh hồn" do Hermann Sparrow bắn ra!
Vật phong ấn được đánh số "0-62" này có thể khiến năng lực phi phàm hoặc là nhân vật nghĩ trong đầu "giáng trần" xuống hiện thực, nhân vật có thể phát động một lần tấn công.
Sharon ở một bên kháng lại biến thành con rối gỗ giống hệt Karaman, thu tay phải lại, cắm thẳng vào ngực mình.
Máu tươi phun ra, Karaman há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Đối với "Oan hồn" mà nói, trái tim không phải là điểm yếu, nhưng với "Quỷ hút máu" mà nói thì nó là thứ trí mạng.
Không cho Karaman có cơ hội phản kháng, Emlyn một lần nữa lật mở "Bút ký lữ hành Lemano", dừng lại ở trang ghi lại "Triệu hồi hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử", lấy ra "Chữ thập vô ám" màu xanh đồng kia.
Tay anh ta ấn vào mũi nhọn, để máu tươi chảy ra "tẩy sạch" vết han rỉ trên giá chữ thập.
Một thanh giáo dài tỏa ra ánh sáng chói chang thuần khiết lập tức ngưng tụ.
Sau khi Sharon giải trừ trạng thái "Nguồn gốc lời nguyền", Emlyn ném thanh giáo dài bằng ánh sáng này ra, nhìn nó xuyên qua ngực "Vu Vương" Karaman, ghim hắn lên trên bức tường ở trên đỉnh giáo đường.
Ánh hào quang rực rỡ tỏa ra, dập tắt hoàn toàn khí tức cuối cùng của Karaman.
"Thanh giáo vô ám"!
...
Trong sa mạc mênh mông, Klein đột nhiên dừng lại, quay về phía "Thần nghiệt" Siea và vị "Vu Vương" kia, tháo mũ dạ đặt lên trước ngực, cúi chào.
Cả người anh chợt nhạt đi, biến mất.
Trong quá trình này, Klein không hề lo sẽ bị quấy nhiễu, bởi vì không phải anh cố tình rời đi, mà là do Reinette Tincole giải trừ duy trì hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử.
Điều này có nghĩa là hành động ở chiến trường bên kia đã thành công!
Ánh hào quang màu vàng óng bùng nổ, chiếu xuống, thân thể của vị "Vu Vương" Karaman đã sống hơn một nghìn năm này vỡ tung, rơi lả tả trước cửa của giáo đường Đêm Tối, mỗi một mảnh xác đều khô quắt cháy đen, không có chút máu nào.
Trong chiếc áo choàng dài màu đen bị đốt thành tro của hắn rơi ra một thứ, nó là một bàn tay cỡ bình thường, cảm giác da không phải của con người, màu sắc ảm đạm, năm ngón tay dài mảnh, xương thịt đều đều.
Nếu không phải nhìn thấy trong trường hợp này, Emlyn tuyệt đối tin rằng bàn tay này là một bộ phận của một con rối tinh xảo.
Reinette Tincole cầm một cái đầu khác đi tới, nhanh chóng bắt bàn tay này lại.
Cùng lúc đó, bóng dáng Sharon biến thành hư ảo, tiến vào xác của "Vu Vương" Karaman, tăng tốc phân tách đặc tính phi phàm.
Emlyn lấy lại bình tĩnh, nhìn "Cánh cửa triệu hồi" do "Chiếc nhẫn của Lilith" tạo ra đang từ từ tiêu tan trước mắt, cả người đột nhiên biến thành một luồng ánh trăng mờ ảo.
Luồng ánh trăng đỏ rực này chợt vỡ tan, hóa thành vô số mảnh vỡ.
Những mảnh vảy màu đỏ quái dị này lướt qua những nơi ánh trăng bao phủ, một lần nữa tập hợp thành Emlyn White đeo nơ ở bện cạnh thi hài của Karaman.
Anh ta không phải đến xem đặc tính phi phàm được phân ra, "Chữ thập vô ám" tan đi, mà cúi người xuống, dùng bàn tay trái đeo một chiếc găng tay bằng nhung đeo nhặt lấy "Ánh nhìn trắng tuyền" có dạng quả cầu thủy tinh vừa bị ném đi.
Bàn tay khác của anh ta mở "Bút ký lữ hành Lemano" ra, để quyển bút ký ma pháp này lật đến một tờ, bên trong vẽ phù hiệu tượng trưng và hoa văn thần bí thuộc về "Lữ hành".
Bóng dáng Emlyn theo đó trong suốt, biến mất khỏi hiện trường.
Anh ta đang làm theo kế hoạch, sau khi hành động kết thúc sẽ rời đi trước, không quấy rầy đám người Sharon dọn dẹp hiện trường, tẩy dấu vết, dù sao ở đây anh ta cũng là người yếu nhất, toàn phải dựa vào vật phong ấn và vật phẩm thần kỳ để chiến đấu, sự tiêu hao cũng tương đối lớn.
Về phần chiến lợi phẩm, cứ về Backlund rồi tính.
Ở phương diện này, Emlyn rất tin tưởng vào lời hứa của Hermann Sparrow và phẩm chất đáng tin của phái tiết chế Học phái Hoa Hồng.
Sau khi "Truyền tống" về một căn nhà không người ở Backlund, anh ta chợt ném "Bút ký lữ hành Lemano" xuống, lấy ra chiếc hộp đồng xanh được khảm nhiều hồng ngọc ra, bỏ "Ánh nhìn trắng tuyền" vào trong.
Làm xong, Emlyn mới có sức tháo găng tay bên tay trái xuống, thấy đầu ngón tay mọc lên đầy bọng nước, vừa sưng vừa căng.
Với năng lực hồi phục của Huyết tộc, loại vết thương này đúng ra đã sớm tự lành, nhưng thực tế lại không hề tốt lên.
"Vết phỏng do "Ánh nhìn trắng tuyền" gây ra phải mất ít nhất bảy ngày." Emlyn lấy thuốc mỡ đựng trong tuýp mềm, bóp ra một ít, bôi lên vết thương.
Nỗi đau đớn như đâm vào linh hồn này nhất thời được cảm giác mát lạnh bao phủ, Emlyn chậm rãi thở hắt ra, hệt như vừa sống lại.
Vừa rồi anh ta phải dùng rất nhiều nghị lực, mới kiềm chế bản thân không ném "Ánh nhìn trắng tuyền" xuống đất, bởi vì vật phong ấn này một khi rời khỏi tay người nắm giữ, sẽ hấp thụ ánh sáng xung quanh, tỏa ra ánh sáng tịnh hóa vạn vật, đối với một Huyết tộc mà nói chẳng khác nào một cách tự sát cực tốt cả.
Ngay sau đó, Emlyn lấy ra một lọ máu của bản thân đã lấy từ trước, vẽ nó lên bìa của "Bút ký lữ hành Lemano", sau đó, anh ta uống một bình máu khác, để hóa giải chứng khát máu do "Chiếc nhẫn Lilith" mang lại.
Sau một loạt động tác, rốt cuộc anh ta cũng loại trừ được hiệu quả xấu do vật phong ấn mang lại.
Đến tận lúc này, Emlyn mới có thời gian rảnh nhớ lại chuyện bất ngờ xảy ra trong trận chiến vừa rồi.
Anh ta dùng "Chiếc nhân Lilith" chiếu ra "Cánh cửa triệu hồi", lại không triệu hồi ra sinh vật ở sâu trong linh giới, mà lại mang đến một mặt trăng kỳ lạ.
Mặt trăng này như được treo phía sau "Cánh cửa triệu hồi", lẳng lặng chiếu rọi vào "Vu Vương" Karaman, áp chế các năng lực phi phàm thuộc lĩnh vực "Ánh trăng" của hắn.