← Quay lại trang sách

Chương 1626 Phía sau cửa

Sau khi đưa ra phán đoán bước đầu, anh xoay người trở về trong chỗ ở của thủ vệ, mở hộp gỗ trong tay ra, nghiêm túc rắc tro cốt của Grossel khắp mọi ngóc ngách.

Căn cứ vào hình ảnh anh thấy trong giấc mơ của Grossel, chỗ ở của thủ vệ chính là nơi mà vị Người khổng lồ này thường xuyên sinh hoạt, là "nhà" có ấn tượng sâu sắc nhất mà ông ấy nhớ nhung nhất.

Có thể tưởng tượng ra, trong niên đại xa xưa, không biết bao nhiêu đời "Người trông coi Người khổng lồ" có lý trí như Grossel đã nghỉ ngơi, chơi đùa, giao lưu trao đổi, thảo luận âm nhạc, bày ra những trò chơi thú vị, không cần lo lắng về lương thực, cũng không buồn rầu về bệnh tật, mỗi ngày đều vui vẻ...

Klein vung tay, tro cốt rơi xuống, bay lên mặt tường, mặt đất, lên giường, lên bàn, cột đá.

Ánh hoàng hôn màu cam ngoài cửa sổ vĩnh viễn không thay đổi, vẫn luôn chiếu rọi, khiến nơi này trông có vẻ yên bình.

Khi Klein rắc nắm tro cuối cùng, hoàng hôn đột nhiên đậm màu hơn chút, khiến tro cốt ở những vị trí khác nhau hòa vào ánh sáng màu cam, trở thành một phần của thần quốc.

Klein nhắm mắt lại, dường như cảm nhận được niềm vui sướng của Grossel.

Một kẻ tha hương phải rời xa quê hương hơn ba nghìn năm, cuối cùng đã trở về nơi ngày nhớ đêm mong.

Ánh hoàng hôn cũng theo đó ôn hòa hơn, khiến Klein cảm thấy mình không còn bị bài xích quá nhiều.

"Ồ... Tương đương với việc được thừa nhận ở một mức độ nhất định, trở thành thủ vệ được kết nạp một phần." Klein cho linh tính lan ra, xác nhận sự thay đổi.

Anh không hề dừng lại, sử dụng "Mấp máy đói khát", không ngừng "thoáng hiện" theo con đường mà tiểu đội thăm dò thành Bạc Trắng đã thăm dò ra lần trước, lúc thì vòng qua, lúc lại dùng "Chữ thập vô ám". Klein không gặp quá nhiều khó khăn đã đi thẳng đến đại sảnh mưu đồ bí mật kia, tới bên cạnh chỗ ở của Vua Người khổng lồ, thấy bên trái là một hàng lang can bằng đá khổng lồ, bên ngoài lan can là những đám mây màu cam và đại dương màu lam thẫm đang dập dờn.

Klein hít một hơi thật sâu, quay trở lại đại sảnh vừa đi ra, dùng tay kéo bí ngẫu Enyuni từng thuộc về mình ở thời điểm còn chưa bị Amon "ký sinh".

Cho dù là dùng hình chiếu lịch sử, anh cũng không muốn tự mình mở cửa!

Nhìn Enyuni hơi cứng đờ, Klein đưa chiếc chìa khóa rất lớn kẹp dưới nách cho đối phương, thao túng hắn rời khỏi đại sảnh, dọc theo hành lang bằng đá, đi thẳng đến trước tòa kiến trúc to nhất trong "Vương đình Người khổng lồ".

Ánh hoàng hôn nơi đó giống như thực chất, bao phủ bên ngoài cung điện, mang đến cảm giác suy yếu mãnh liệt, dường như tất cả thế gian đều sắp kết thúc rồi.

Hai bên cung điện, một bên là tháp nhọn, một bên là tháp tròn, cửa chính có nền màu lam xám, giăng kín những phù hiệu thần bí đối xứng, cao hơn mười mét.

Mà bên trái khe cửa, ở nơi cao khoảng ba bốn mét, có một lỗ thủng đen ngòm, bằng nắm tay người trưởng thành.

Enyuni ngước nhìn vài giây, giơ chiếc chìa khóa to như cây thất huyền cầm, cắm nó vào lỗ thủng sâu hoắm ở phía trước kia.

Chúng rất vừa vặn, không hề để lại kẽ hở nào.

Khi chiếc chìa khóa bằng sắt đen kia cắm vào lỗ thủng, Klein ở trong đại sảnh gần đó ngừng hô hấp, chuẩn bị giải trừ sự tồn tại của bản thân bất cứ lúc nào.

Cạch một tiếng, chiếc chìa khóa bằng sắt đen trong tay bí ngẫu Enyuni chạm đến đáy.

Nó đột nhiên mềm oặt, giống như hòa làm một thể với lỗ thủng, cùng tỏa ra ánh hào quang màu lam xám.

Các loại phù hiệu, hoa văn và biểu trưng trên hai cánh cửa cũng sáng lên theo, đột nhiên trở nên rõ ràng.

Ánh hào quang nhanh chóng đan vào nhau, rồi thu mạnh vào bên trong, khiến cánh cửa cung điện màu lam xám kia chậm rãi mở ra.

Khe cửa ngày càng lớn, trong mắt Enyuni đột nhiên phản chiếu một đại dương đen kịt, dính dấp, hư ảo, cuộn trào mãnh liệt.

Không ổn... Klein chợt dao động trong lòng, trong đầu chợt xuất hiện dự cảm nguy hiểm mạnh mẽ.

Không hề do dự, ý thức của anh lập tức trở về bản thể, cắt đứt sự liên hệ với hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử.

Giây tiếp theo, trước mắt anh chợt tối đen, bên trái đầu đau đớn dữ dội, hệt như bị người dùng thanh sắt nung đỏ cắm vào, không ngừng khuấy đảo.

Cùng lúc đó, bên tai anh vang lên những lời vô nghĩa khó hiểu, giống như đến từ thời kỳ xa xưa hơn cả xa xưa kia.

Klein nhăn nhó mặt mày, trông có vẻ dữ tợn.

Anh còn có thể gắng gượng giữ được lý trí, nhưng không còn sức để mình ở lại trong mảnh vỡ lịch sử nữa.

Klein lặng lẽ quay về nơi ở của người trông coi "Vương đình Người khổng lồ", suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên, muốn tiến vào phía trên sương mù xám.

Trước khi định làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh chắc chắn đã tìm lý do để sắp xếp các thành viên hội Tarot cầu nguyện, dùng nó để đánh thức năng lực triệu hồi tự chủ của "Nguyên bảo", khiến mình có thể trở về phía trên sương mù xám vào lúc nguy hiểm mà không cần đi nghịch bốn bước, tụng niệm chú văn.

Nhưng, linh thể của Klein vừa nhìn thấy mảng sương mù xám traứng kia, nghe thấy tiếng kêu gào quen thuộc, đã cảm thấy "Nguyên bảo" bài xích, không biết nó tiếp nhận lệnh của ai, lại cản trở không cho Klein tiến vào.

Việc này... Klein kinh ngạc phát hiện ra một bóng đen lướt qua mình, đi thẳng vào "Nguyên bảo"!

Đây không phải là Amon, mà là một bóng đen hoàn toàn đồng nhất với khí tức của bản thân anh!

Theo bản năng, Klein ảnh hưởng ngược lại "Nguyên bảo", đưa ra suy nghĩ từ chối.

Sau đó, anh thành công, bóng đen kia cũng bị chặn lại ở trong sương mù xám trắng.

Ngay sau đó, anh và bóng đen kia cùng rơi trở về thế giới hiện thực.

Sau khi linh thể trở về cơ thể, Klein nhịn đau gập người xuống giống một sinh vật giống tôm.

Chiếc mũ dạ tơ lụa nửa cao trên đầu anh rơi bịch xuống đất.

Vài giây sau, Klein rốt cuộc trở lại bình thường, chậm rãi đứng thẳng dậy, chuyển ánh mắt về khung cửa sổ được mài từ đá quý màu cam.

Trên cửa sổ phản chiếu lờ mờ dáng vẻ hiện giờ của anh:

Dùng mũi làm ranh giới, nửa mặt phải như bình thường, nửa mặt trái có vô số thứ đang bò ra.

Ánh mắt Klein hơi nheo lại.

Anh hít sâu một hơi, ổn định trạng thái, tìm về năng lực khống chế "Thằng hề".

Trong đầu anh theo đó phác họa ra dáng vẻ rõ ràng của mình:

Hermann Sparrow mặc áo gió màu đen, tóc đen mắt nâu, gương mặt góc cạnh, mặt phải bình thường, mặt trái đã trở nên nửa trong suốt, do những con sâu mềm vặn vẹo quấn lại với nhau mà thành.

Từ đầu trở xuống, cổ anh cũng ở trong trạng thái này, cơ thể được quần áo che phủ cũng vậy.

Ở rìa trạng thái mất khống chế... Cần phải chống lại xu hướng điên cuồng mãnh liệt... Việc này, vì sao? Klein bỗng có cảm giác, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống chân.

Nơi đó trống không, thiếu mất một cái bóng nên tồn tại:

Ánh hào quang màu cam từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, lại không tạo ra cái bóng bên cạnh Klein.

"Ha ha, mình rõ rồi." Klein cong người, phát ra tiếng cười khó mà kìm nổi.

Anh nghi ngờ "nước biển" trào ra từ trong cung điện của Vua Người khổng lồ không chỉ "bao phủ" lên bí ngẫu và hình chiếu lịch sử của mình, hơn nữa còn lợi dụng hình chiếu lịch sử cắt mất cái bóng của mình, khiến linh hồn của anh không còn hoàn chỉnh, không thể hoàn toàn áp chế được khuynh hướng mất khống chế.