Chương 1631 Chúc bình an (2)
Không lâu sau, Colin Iliad, linh hồn Lovya chăn thả và bí ngẫu "Kỵ sĩ bạc" mà Klein thao túng bước đầu dọn dẹp xong nhóm tượng Người khổng lồ canh giữ ở cầu thang của thần quốc, chỉ còn lại một phần ở gần chỗ ở của Vua Người khổng lồ, do cẩn thận nên họ chưa thử hành động.
Lúc này, khu vực hoàng cung của Vua Người khổng lồ chợt xuất hiện hai bóng người, bay nhanh về phía ba vị "Kỵ sĩ bạc" đang ở.
Một người trên mặt bao trùm bóng đen, tóc đen đến vai, hơi xoăn, sau lưng mọc ra nhiều đôi cánh chim màu đen hư ảo, một người là cái bóng thuyền túy, thỉnh thoảng lại vặn vẹo sang hai bên.
Bọn họ là Enyuni và cái bóng vốn thuộc về Klein, bị "Thiên sứ bóng tối" ảnh hưởng, không biết đã xảy ra dị biến gì.
...
Trong chiến trường giăng kín sương mù dày đặc, làn da Audrey bỗng nổi lên những chiếc vảy rồng xám trắng, đây là ảnh hưởng do thứ cô nhìn không thấy, không nên nhìn thấy mang đến.
Cho dù có sương mù che chắn, sinh vật địa vị cao cấp bậc Thiên sứ vẫn có thể khiến các sinh linh như họ gặp phải ô nhiễm hoặc thương tổn!
Là một Bán Thần con đường "Người quan sát", Audrey thu lại tầm mắt, trấn an tinh thần mình, kiểm soát dấu hiệu mất khống chế.
Trong lúc suy nghĩ, cô lùi về sau vài bước, sử dụng "Ẩn thân tâm lý học" trốn vào trong màn sương mù dày đặc, không vội lẻn vào trận địa của liên quân Intis và Fossack.
Cô đang đợi một cơ hội, cô tin rằng cơ hội nhất định sẽ xuất hiện.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chậm đến mức Audrey cho rằng nó đã ngừng trôi, không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc nhìn thấy sương mù ở trận địa liên quân chợt trở nên tối tăm, dường như mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, đêm tối bắt đầu thống trị thế giới này.
Các binh sĩ và chỉ huy của Intis, Fossack đều nhắm hai mắt lại, tiến vào giấc ngủ say, trong đó có rất nhiều người phi phàm.
Audrey trốn ở gần đó cũng ngủ mất, nhưng là một vị "Hành giả cảnh trong mơ" trước đó đã "Ám thị" bản thân, cô dễ dàng giữ được mình tỉnh táo.
Sau đó, cô nắm lấy cơ hội không biết có thể kéo dài bao lâu này, sử dụng "Xuyên qua giấc mơ", tiến vào trận địa của liên quân, chạy qua giữa các binh lính, kín đáo thả ra những mầm mống "Bệnh dịch tinh thần".
"Bệnh dịch" này sẽ khiến người bị lây sợ hãi, hoảng loạn, cảm xúc sụp đổ, khó mà trấn an bằng cách thức bình thường.
U...!
Một tiếng kèn xuyên qua khoảng cách giữa hiện thực và giấc mơ, phá nát thế giới xám xịt, đánh thức binh lính và chỉ huy.
Audrey không do dự, trong khoảnh khắc giấc mơ bị hoàn toàn phá vỡ, cô đã "xuyên" đến một bên khác của trận địa, rời vào đám người đã bị reo rắc mầm mống "Bệnh dịch tinh thần".
Giây tiếp theo, thế giới giấc mơ hoàn toàn sụp đổ, cô bị ép quay về hiện thực, xuất hiện ở rìa trận địa liên quân.
Soẹt!
Một luồng ánh sáng trắng bạc lóe lên, nổ tung bên cạnh au, xé nát màn sương mù dày đặc kia.
Audrey không hoảng hốt, bởi vì bị tấn công là chuyện cô đã đoán trước được.
Sau khi tiến vào trận địa liên quân, cô biết "Ẩn thân tâm lý học" rất có khả năng bị người khác vạch trần thông qua các manh mối, ví dụ như không thể hoàn toàn che giấu được ác ý.
Cho nên, ngoài "Ẩn thân tâm lý học", cô còn sử dụng các loại kỹ năng và "Hỗn loạn" do "Bàn tay sợ hãi" gây ra, tạo ra một bản thân hư cấu ở ngay bên cạnh mình, đánh lạc hướng người tập kích có khả năng tồn tại.
Nói cách khác, dưới "Ẩn thân tâm lý học" còn che giấu một lớp ảo ảnh.
Mà sự thật chứng minh, Audrey nắm rất chính xác tâm lý của kẻ địch, Audrey giả quả nhiên bị tấn công bất ngờ.
Nắm lấy cơ hội này, cô lùi vào chỗ sâu trong màn sương mù.
Sau đó, một con cự long màu xám trắng vẫn giữ hình thái đầu của nhân loại hiện ra, trên những chiếc vảy khổng lồ khắc rất nhiều phù hiệu thần bí hình khối, chúng bám rễ vào trong, kéo dài ra phía ngoài, giống như đan thành những thứ khó miêu tả, không thuộc về hiện thực, khiến người ta chỉ cần nhìn thấy sẽ hoảng loạn tinh thần, tư duy vặn vẹo, trở nên điên cuồng.
Cùng lúc đó, vị trí Audrey vốn đang đứng có thêm một bóng người mặc quân phục cấp tướng của Fossack, gương mặt, cổ, bàn tay hắn đều bao trùm những mảnh giáp màu bạc, khiến người ta cảm thấy lạnh lão.
...
Enyuni và cái bóng của Klein đứng trước bậc thang bị bao phủ bởi ánh hoàng hôn màu cam, mà ba "Kỵ sĩ bạc" kia đều lùi ra sau, quay về bên cạnh Dereck và Klein.
Klein giơ tay che mặt trái, bật cười ha hả với "cái bóng" và Enyuni:
"Các ngươi xem ra không có cách nào rời khỏi nơi này nhỉ?"
Anh tiến lên trước mấy bước, dang hai tay ra, chẹp miệng nói:
"Tiếc quá, các ngươi như vậy sẽ không thể đánh tới ta được."
Pằng!
"Cái bóng" há miệng, bắn ra một quả đại pháo không khí.
"Có thể vào rồi." Klein cười nói với đám người Colin Iliad ở dưới cầu thang.
Pằng!
Khi "cái bóng" bắn ra đạn pháo không khí, Klein như đã phát hiện ra từ trước, cả người nghiêng về phía sau, xoay người trên không, vững vàng đáp xuống cách đó mấy bậc thang.
Trong quá trình này, tay phải anh vẫn giữ chiếc mũ dạ tơ lụa nửa cao trên đỉnh đầu, có vẻ khá ung dung.
Thấy Enyuni và "cái bóng" không định đuổi theo tấn công tiếp, Klein cười càng thêm tươi:
"Ngắt lời người khác không phải là một hành động lịch sự đâu."
"Ta vốn định thương lượng với hai ngươi xem làm sao để giải quyết hai ngươi, giờ thì chỉ có thể né tránh thôi."
Lúc nói chuyện, gương mặt trái do những con sâu trong suốt tạo thành hơi rung lên, giống như nháy mắt một cái với cái bóng và bí ngẫu vốn thuộc về mình.
Sau đó, anh giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, quay về bên cạnh Colin Iliad và Lovya, nhún vai nói:
"Chủ nhân nơi này không chào đón chúng ta lắm, chỉ đành ra ngoài thảo luận xem giải quyết vấn đề của bọn họ như thế nào."
Đối với vị cường giả có hành vi làm màu, dường như không khống chế được cảm xúc này, Colin Iliad lại không hề có chút xem thường nào, bởi vì khi xử lý những chuyện lúc trước, đối phương thể hiện ra bản thân nắm rất chắc, không giống với việc mà một Bán Thần mất đi lý trí sẽ làm ra.
"Được." Vị thủ tịch thành Bạc Trắng này đáp lại đề nghị của Klein.
Dereck đương nhiên không dị nghị gì, Lovya vẫn giữ im lặng, không lên tiếng.
Thế là bốn vị Bán Thần cùng một bí ngẫu "Kỵ sĩ bạc" quay về đường cũ, ra khỏi cửa lớn của "Vương đình Người khổng lồ", Klein đi cuối cùng còn để thủ vệ mặc áo giáp bạc cao vài mét ki dùng sức chậm rãi kéo cửa chính lại, trông có vẻ cực kỳ lịch sự.
Trong toàn bộ quan trọng, Enyuni mọc đầy cánh đen hư ảo sau lưng và "cái bóng" thuần túy kia đều chỉ đứng nhìn, không thử ngăn cản, dường như có một vách tường vô hình hạn chế hành động của bọn họ.
Qua một hồi, hoàng hôi trôi đi, bóng đêm buông xuống, đợi ánh bình minh chiếu rọi tất cả.