Chương 1697 Đối thoại (2)
Chương 1697 Đối thoại (2)
"Một Thiên sứ bình thường, cho dù có thể tự do đi lại dưới đất, làm chuyện mình thishc, không cần tham gia các trận chiến đấu cũng có khả năng dần dần bị đặc tính phi phàm ảnh hưởng, trở nên khác thường, thậm chí xuất hiện tình huống nửa điên. Ta là một Vua Thiên Sứ đã bị lưu đày hơn một ngàn năm, ngay cả đối tượng để nói chuyện cũng không có, không hoàn toàn phát điên đã chứng tỏ rằng ta đủ hùng mạnh và may mắn rồi."
"Mỗi khi trăng tròn, phần điên cuồng trong ta sẽ mạnh lên, khiến ta không thể khống chế, chỉ có thể không ngừng kêu cứu."
Thì ra là thế... Nếu mình bị nhốt như vậy, có lẽ chỉ mấy tháng là điên rồi... A, nếu có thể cung cấp đồ uống có cồn, báo chí tạp chí, các loại sách báo, đồ ăn ngon các loại, mình có thể cầm cự được một năm, không, nửa năm... Furth như hiểu ra, gật đầu, hỏi như có lệ:
"Có thể làm gì cho ngài không? Nhóm Abraham làm sao mới có thể giải trừ được lời nguyền?"
Ngài "Gate" im lặng vài giây rồi nói:
"Bố trí nghi thức, giải phong ấn giúp ta, như vậy thì lời nguyền sẽ không còn nữa."
"Nghi thức có hai loại, một là dùng một Bán Thần con đường "Nhà bói toán", "Học đồ", "Kẻ ăn trộm" làm tế phẩm... Hai là lấy máu của ít nhất chín mươi chín người phi phàm trong gia tộc Abraham, dùng nó vẽ một cái phù hiệu thế này..."
"... Tôi sẽ chuyển lời cho họ." Furth đáp lại.
Cùng lúc đó cô bồi thêm một câu trong lòng: Điều kiện tiên quyết là được ngài "Kẻ Khờ" cho phép.
Ngài "Gate" cười nói:
"Nếu ta có thể thoát khỏi phong ấn, ta sẽ giúp cô trở thành Thiên sứ..."
Giọng nói của ông ta ngày càng mờ ảo, ngày càng mỏng manh, dường như chỉ cần Furth kết thúc tấn thăng là sẽ trở về nguyên trạng.
Cũng chỉ hai ba giây sau, Furth hoàn toàn không nghe được âm thanh đang dẫn mình từng bước đến bờ vực mất khống chế nữa, bóng tối thâm trầm và gió bão khủng khiếp trước mắt cô cũng biến mất.
Nhưng, trước khi cảnh tượng này hoàn toàn nhạt đi, Furth xuyên qua chúng, lờ mờ nhìn thấy một vùng đất rộng lớn được tạo bởi nham thạch màu đỏ thẫm, thấy nơi đó có một tòa kiến trúc xa xưa giống kim tự tháp đứng sừng sững. Sau khi nhìn thấy tòa kiến trúc kia, bóng tối đen kịt, ánh sao lấp lánh không hề khác gì so với bầu trời sao mà "Nhà chiêm tinh" Furth đang nhìn thấy dưới đất.
Đây là cái gì? Furth lắc đầu, khống chế suy nghĩ đang phân tán, bắt đầu kiềm chế linh tính.
Đến khi bước đầu thích ứng với trạng thái "Bí pháp sư", cô lập tức làm tư thế cầu nguyện, báo cáo lại toàn bộ những chuyện mình vừa xảy ra cho ngài "Kẻ Khờ", không sót chi tiết nào.
Xong việc, Furth mới thu lại "Bức tranh ác ma", "Truyền tống" về cảng Pulitzer, gặp thầy của mình Dorian Gray Abraham ở trong kho hàng.
Thấy học sinh bình yên vô sự, Dorian thở phào một hơi, rất có phong phạm của tín đồ mà nói một câu:
"Cảm ơn ngài "Kẻ Khờ" phù hộ."
Rốt cuộc ông cũng dạy ra được một vị "Bí pháp sư" danh sách 4 không làm phản.
Bởi vì ngài "Kẻ Khờ" còn chưa đáp lại, Furth không dám kể lại cuộc đối thoại với ngài "Gate" cho thầy biết, định để sau đêm trăng tròn lần này rồi tính.
Cô cũng cười với vẻ thoải mái:
"Ngoại trừ cảm ơn ngài "Kẻ Khờ", còn phải cảm ơn thầy nữa."
...
Trong cung điện xa xưa, phía trên sương mù xám.
Klein thật ra không hề nghi ngờ về việc ngài "Gate" tự nói mình đã nửa phát điên, chỉ cảm thấy trong chuyện này còn ẩn giấu nhiều bí mật, ví dụ như lúc trước vì sao ngài "Gate" lại muốn chỉ đường cho Đại đế Russell lên phía trên mặt trăng, đó là nơi đã bị một vị ngoại thần chiếm cứ.
Nghĩ một lúc, anh lấy ra "Vương miện mặt trăng đỏ thẫm" và "Chìa khóa vạn năng" từ trong sương mù lịch sử, định chủ động tạo ra hoàn cảnh trăng tròn, nghe lại tiếng la hét của ngài "Gate".
Hiệu quả của tổ hợp này đã được chứng thực từ sớm, Klein nhanh chóng nghe thấy âm thanh dường như có thể đâm thủng linh thể của mình kia.
Lần này nội dung tiếng la hét là:
"Đừng cứu ta... Đừng cứu ta..."
"Đừng cứu ta... Đừng cứu ta..."
Klein dung nạp lá bài "Kẻ Khờ", đang ở trong "Nguyên bảo", đã có địa vị Vua Thiên Sứ, không còn bị tiếng la hét của ngài "Gate" trực tiếp làm ô nhiễm nữa, nhưng nội dung trong lời nói này lại khiến da đầu anh tê dại, đồng tử phóng to, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó mà ngăn chặn được.
Anh vốn cho rằng ngài "Gate" luôn cầu cứu, nhưng hiện giờ lại nghe được là:
"Đừng cứu ta!"
Klein im lặng, sau mấy chục giây, âm thanh mơ hồ mỏng manh nhưng giống kim thép đâm vào linh thể này chợt có thay đổi:
"Giúp ta... Giúp ta..."
Lần này, ngôn ngữ sử dụng cũng đã có sự thay đổi nhất định.
... Klein dựa lưng vào ghế, vẻ mặt không thay đổi, nghe thêm gần mười giây nữa.
Tiếp đó, anh giải trừ duy trì hình ảnh của "Chìa khóa vạn năng" và "Vương miện mặt trăng đỏ thẫm" từ lỗ hổng lịch sử, để không gian phía trên sương mù xám này trở về sự yên tĩnh hoàn toàn.
Phù... Anh thở hắt ra, ngón tay gõ lên mép bàn dài loang lổ theo thói quen, thầm lẩm bẩm:
"Ngài "Gate" quả nhiên là nửa điên rồi, nhưng phần điên kia lại không phải là lúc ngài ấy điên cuồng la hét, mà là lúc ngài ấy bình tĩnh, có thể trao đổi với người khác một cách lý trí... Người sau có thể ảnh hưởng đến người trước ở một mức độ nào đó, làm méo đi nội dung la hét của ngài ấy?"
"Ngài "Gate" khi tỉnh táo lại hô lên là "đừng cứu ta"... Đối với một vị Vua Thiên Sứ bị lưu đầy, bị phong ấn hơn một nghìn năm mà nói, đây là không phải là phản ứng bình thường, trừ phi ngài ấy cho rằng mình trở lại thế giới hiện thực sẽ mang đến tai họa mà bản thân không muốn... Một vị Vua Thiên Sứ hoàn toàn mất khống chế?"
"Kết hợp với lúc ngài "Gate" trao đổi với đại đế vẫn luôn hướng dẫn ông ấy đến mặt trăng nơi ngoại thần chiếm cứ để xem, chuyện này còn có khả năng khác."
"Ngài "Gate" bị lưu đầy không có vách tường bảo hộ mà tạo vật chủ ban đầu để lại, gặp phải sự ăn mòn của một vị, thậm chí vài vị ngoại thần nào đó, mất đi phần lớn lý trí, trạng thái chỉ tốt hơn "Thần bị trói" một chút..."
"Danh sách 3 con đường "Học đồ" có thể dạo chơi "Bầu trời sao", trong tôn danh của ngài "Gate" còn bao gồm xưng hô "người dẫn đường bầu trời sao vô tận"... Liệu điều này có chứng tỏ trước khi vị Vua Thiên Sứ này bị lưu đầy, vẫn còn có khả năng tiếp xúc với ngoại thần, từ đó bị ảnh hưởng nhất định không?"
"Ừm, vùng đất đỏ thẫm, kiến trúc giống kim tự tháp, vị trí khác nhau trên "Bầu trời sao" mà tiểu thư "Ma thuật sư" nhìn thấy cuối cùng kia, lại đại diện cho điều gì? Những thứ ấy không giống trong hệ hành tinh hiện tại, không giống lắm với lăng tẩm mà "Hoàng đế đen" cần... Sào huyệt của vị ngoại thần đã ảnh hưởng đến ngài "Gate", hoặc nên nói khi ngài "Gate" trở thành "Lữ pháp sư", đã lưu lại truyền thuyết ở những hành tinh có sinh vật khác, một trong những điểm thả mỏ neo của ngài ấy? Xác suất lớn là khả năng thứ hai, bởi vì khi tiểu thư "Ma thuật sư" nhìn thấy cảnh đó, cũng không hề gặp phải ô nhiễm đến từ "Bầu trời sao"..."