Chương 1724 Nhiệm vụ mới (2)
Giáo hội "Hải thần" còn không có Bán Thần, nhưng không lâu nữa sẽ xuất hiện "Hải thần" mới... Mà cấp dưới của ngài "Kẻ Khờ" còn có vị Thiên sứ "Thế giới", vị "Quan chấp chính tử vong" kia, còn có Thiên sứ thuộc con đường vận mệnh... Có đám thánh giả như mình trong hội Tarot..." Arges càng nghĩ càng kinh hãi, phát hiện không ngờ mình lại có chút chậm chạp về phương diện này.
Có lẽ do bản thân cũng ở trong đó, tuy một vài chuyện khiến hắn phải khâm phục, nhưng từ trước đến nay vẫn nhận thức rất rõ ràng:
Bất tri bất giác, thế lực của ngài "Kẻ Khờ" đã phát triển đến mức có thể so sánh với giáo hội chính thần, cho dù vẫn có chênh lệch nhất định, nhưng cũng chỉ kém trên phương diện tích lũy theo thời gian dài mà thôi.
Mà lúc này mới cách khoảng thời gian Arges gia nhập hội Tarot chưa đến ba năm!
"Nếu không phải tự mình trải qua sự thay đổi này, chắc chắn là không tin nổi." Arges cảm thán một tiếng trong lòng, càng nóng lòng muốn làm một vài chuyện gì đó cho ngài "Kẻ Khờ", để nhanh chóng góp đủ cống hiến cần để hóa thân thành "Hải thần".
Đến thời điểm đó hắn có thể thực sự chuyển ánh mắt đến "Sách Thiên Tai", thử hoàn thành lời giao phó của nữ vương Tinh linh Gohinum.
Thu lại ánh mắt, Arges nhìn xuống Bayam ở dưới chân núi, chỉ thấy thành phố trước đó đã từng bị chiến tranh tàn phá, tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng hiện giờ lại một lần nữa tỏa sáng, có thể xưng là thành phố phồn hoa nhất biển Sunia.
Giờ phút này, mục sư, giám mục và các tín đồ giáo hội Gió Bão đang phối hợp với nhân viên chính phủ mới, người của giáo hội "Hải thần", đám trẻ con trong khu xóm nghèo, những nhóm dân bản xứ không có năng lực kinh tế, cùng dựng trường học và bệnh viện, một lần nữa cung cấp giáo dục, chữa bệnh và cứu tế.
Arges nhìn mọi người đi lại trên đường như những chú kiến, nhìn những kiến trúc khác Ruen ở phần lớn các khu vực, khóe miệng hắn khẽ cong lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống.
Hắn nheo mắt, không biết đang trải nghiệm cái gì, hưởng thụ cái gì.
Đúng lúc này, trước mắt hắn đột nhiên hiện lên một mảng sương mù xám trắng.
Hắn lập tức nhìn thấy cung điện xa xưa ở giữa sương mù và bóng người mơ hồ, nghe thấy lời nói đến từ ngài "Kẻ Khờ":
"Một nhiệm vụ mới, theo dõi người có tên là Verdu Garcia."
Cùng với thần dụ này còn có rất nhiều thông tin, chúng hạ xuống như mưa, chui vào trong đầu Arges, nói cho hắn biết tình hình cụ thể của Verdu Garcia.
Đây là một thành viên của gia tộc Abraham đang lẩn trốn, gần đây vừa rời khỏi quận Disi, tiến vào quần đảo Roth.
"Tuân theo ý chí của ngài." Arges không sợ hãi mà còn lấy làm mừng, cung kính cúi đầu đáp lại.
Klein biết được chuyện Verdu Garcia Abraham rời khỏi bắc đại lục, tới quần đảo Roth là do Dorian Gray đã đề cập đến chuyện này lúc cầu nguyện.
Mà anh từ rất sớm đã biết rõ vị tên Verdu kia rất muốn cứu ngài "Gate", để vị Vua Thiên Sứ này có thể trở về thế giới hiện thực.
Sở dĩ Klein cho tiểu thư "Ma thuật sư" nói một trong hai nghi thức cứu ngài "Gate" cho người của gia tộc Abraham biết là vì độ tín nhiệm giữa hai bên còn chưa đủ, nếu giấu diếm hoặc là nói dối rằng nghi thức cần phải săn bắn Thiên sứ, thì người của gia tộc Abraham chắc chắn sẽ nghi ngờ, yêu cầu "Ma thuật sư" Furth tiếp tục liên lạc với ngài "Gate", thử dùng cách thức khác, con đường khác để xác nhận.
Một khi họ phát hiện ra điều gì, thì Klein sẽ mất khống chế đối với gia tộc Abraham, không thể dập tắt mạo hiểm từ trước.
Nếu là mấy năm trước, Klein sẽ không lo lắng lắm đến phương diện này, nhưng khi tận thế ngày càng đến gần, các "Ngoại thần" ngày càng ăn mòn hiện thực nhiều hơn, chưa biết chừng lúc nào đó các thành viên còn lại của gia tộc Abraham sẽ tiếp xúc với tín đồ hoặc sự vật tương ứng, từ đó xác nhận được nghi thức chính xác.
Cho nên Klein nghĩ rằng đưa ra nghi thức cực kỳ khó hoàn thành kia có thể nhận được sự tín nhiệm của các thành viên trong gia tộc Abraham, khiến họ càng thêm tín ngưỡng ngài "Kẻ Khờ", cũng thành kính hơn. Sau đó, anh có thể thông qua những tín đồ thành kính này để theo dõi kẻ nào tỏ ra cấp tiến, nắm giữ quỹ đạo hành động của họ, kịp thời can thiệp.
Thành phố Limon, quận Between Sea.
Jasmine quấn khăn quàng cổ lên mặt, ra khỏi cửa nhà trọ.
Cô nghe nói lễ hội cuồng hoan Limon mỗi năm một lần đã bắt đầu, muốn đến quảng trường thị chính để xem.
Thời điểm này năm trước, vì xảy ra chiến tranh mà lễ hội cuồng hoan không được tổ chức, khiến Jasmine rất thất vọng, sau đó cô lại gặp phải vết thương lớn nhất trong cuộc đời, vẫn luôn trốn trong nhà không dám cũng không muốn ra ngoài.
Có lẽ do tự nhốt mình quá lâu, hơn nữa luôn ở trong hoàn cảnh chật hẹp trong nhà, gần đây Jasmine luôn muốn ra đường, muốn đi khắp mọi nơi, giống trước đây vậy.
Khi cô đảo ánh mắt qua bên đường, chợt nhìn thấy hình ảnh của bản thân đang phản chiếu lên cửa sổ thủy tinh của cửa tiệm đối diện:
Cả người đen kịt, không có màu sắc khác, váy dài đến mắt cá chân, mũ mạng che khuất phần lớn gương mặt, từ mắt đến cổ bị che bởi nhiều lớp khăn quàng cổ, hai bàn tay đeo găng tay được đan bằng len.
Hình ảnh đó khác hoàn toàn với Jasmine sáng sủa hoạt bát trong trí nhớ của chính cô.
Trong cuộc chiến tranh lúc trước, một quả đại bác đã phá hủy căn nhà của Jasmine và cha mẹ cô, hơn nữa còn gây ra một vụ cháy lớn, thiêu hủy gương mặt cô, khiến cả người cô đều bị thương.
Nếu không phải may mắn, có lẽ Jasmine đã sớm chết đi vì vết thương nghiêm trọng đó, cô cũng cảm thấy cuộc đời mình dường như đã kết thúc trong khoảnh khắc đó.
Hiện giờ mũi của cô bị thiêu hủy, chỉ còn lại hai lỗ thủng đen ngòm, trên mặt, trên cổ, trên tay có rất nhiều vết sẹo lưu lại, nếu đi trong đêm tối hoàn toàn có thể sắm vai ác ma.
Jasmine nhớ rất rõ một việc, buổi tối đầu tiên khi chuyển đến căn nhà trọ này, trước khi ngủ cô đã đến nhà tắm công cộng để tắm, vừa đi ra khỏi cửa thì thấy một thiếu niên đi tới, mà thiếu niên này cũng nhìn thấy cô.
Dưới ánh trăng đỏ rực, thiếu niên kia để lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên, xoay người chạy mất.
Nhưng cuối cùng cậu ấy khống chế được bản thân, chỉ đi sang bên cạnh vài bước, không dám nhìn vào mặt Jasmine.
Việc này đã đâm thẳng vào tâm linh yếu ớt của Jasmine, từ hôm đó cô không ra khỏi nhà nữa, cho dù muốn tắm giặt cũng phải đợi đến đêm khuya vắng người.
Trong phương diện này, cô cực kỳ cảm kích cha mẹ mình, bởi vì họ không nói gì cả, cố gắng duy trì cuộc sống, dựa vào số tiền tích góp được từ trước và công việc sau này tìm được, gắng gượng chống đỡ gia đình, không cần Jasmine ra ngoài kiếm tiền.
Đi được một đoạn, Jasmine thấy quảng trường thị chính Limon, nơi diễn ra lễ hội cuồng hoan.
Nơi đó đã đông nghịt người, tỏa ra đủ loại cảm xúc, bầu không khí nóng hừng hực, khiến Jasmine không ngừng bước nhanh hơn theo bản năng.
Nhưng cô không dám đến gần, sợ bị người ta chú ý tới cách ăn mặc kỳ quặc của mình, sợ không cẩn thận làm khăn quàng cổ rơi ra.
Sau khi ngập ngừng vài giây, cô dừng hẳn lại, tìm một nơi sạch sẽ ở bên đường ngồi xuống, chuyên chú nhìn về phía quảng trường thị chính phía xa xa.