← Quay lại trang sách

Chương 1732 Thành phố xa lạ (2)

Sau khi thông qua "nhân cách hư cấu" xác nhận Susie không có tai họa ngầm nào khác, Audrey khẽ thở phào một hơi:

"Nếu không đi sẽ càng khiến người ta nghi ngờ, như vậy nguy hiểm cũng vẫn không thể né tránh, thậm chí còn liên lụy đến những người khác trong căn nhà này."

Hơn nữa, đây cũng là một cơ hội, giống như ngài "Người Treo Ngược" nói, nếu tận thế kiểu gì cũng đến trong tương lai thì tất cả nỗ lực và thử nghiệm không mang tới tai nạn đều có ý nghĩa... Audrey nói thêm một câu trong lòng, sau đó nói:

"Tao sẽ bảo vệ tốt bản thân."

"Susie, vừa rồi mày còn gặp phải chuyện gì không?"

Susie "gâu" một tiếng đáp:

"Không có."

"Audrey, cô thật sự muốn đi?"

"Ừm." Audrey đưa ra câu trả lời khẳng định.

"Vậy cô có thể dẫn tôi theo không? Giống như lúc trước đó, trong mắt họ tôi chỉ là một con chó." Susie cố gắng lấy dũng khí nói.

"Không, không cần, tao sẽ về nhanh thôi. Hãy tin tao, tao sẽ được thần linh phù hộ." Audrey khẽ cười đáp.

Sau khi trấn an xong Susie, cô sử dụng năng lực "Ẩn thân tâm lý học", ra ngoài như bình thường, từng bước ra xa khỏi căn biệt thự xa hoa.

Đợi đến khi cô đã đi xa, trong một góc, một người hầu đang quét dọn đột nhiên cúi đầu, dùng giọng nói rất nhỏ nói ra một loạt từ mà anh ta chưa từng học:

""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."

...

Trong cung điện xa xưa, phía trên sương mù xám.

Bóng dáng đang ngồi trên vị trí của "Kẻ Khờ" tự nhiên xem điểm sáng cầu nguyện vừa mới thành hình kia, phát hiện ra một vị "tín đồ" cực kỳ lạ lẫm.

"Đã đồng nhất với hoàn cảnh của nhà tiểu thư "Chính Nghĩa"... Nghi rằng đã bị "Nhân cách hư cấu" xâm nhập đảo tâm linh dẫn đường... Tiểu thư "Chính Nghĩa" thông qua cách này để tránh theo dõi, khẩn cầu phù hộ..." Bóng dáng kia nhanh chóng có phán đoán, sau đó gửi lại tình huống tương ứng cho bản thể.

Vài giây sau, Klein tiến vào "Nguyên bảo", để con "Trùng linh hồn" lưu lại chỗ này chui trở về cơ thể.

"Tiểu thư "Chính Nghĩa" ngày càng có phong phạm "Người quan sát" danh sách cao..." Klein thầm khen một câu, chuyển ánh mắt về phía ngôi sao đỏ thẫm đại diện cho "Chính Nghĩa".

...

Trong một công viên có hồ nước.

Audrey vừa mới đi vào, đã thấy một chiếc xe ngựa cỡ lớn đang chạy tới, người đánh xe là một người đàn ông trung niên bình thường mặc áo jacket tối màu, đội mũ dạ cũ kỹ.

Nhưng trong mắt Audrey, người đánh xe này vốn không tồn tại, bởi vì đảo tâm linh và ý thức tương ứng của ông ta không hoạt động.

Nói cách khác, người đánh xe chỉ là một ảo giác, người giả, người lái chính của xe ngựa chính là bản thân con ngựa.

Vài giây sau, chiếc xe ngựa cỡ lớn này đỗ lại trước mặt Audrey, cửa kẹt một tiếng mở ra.

"Mời vào." Một giọng nói nam trầm thấp từ bên trong truyền ra.

Audrey khẽ xách váy, bước lên xe ngựa, nhìn thấy một quý ngài ngồi trên xe lăn màu đen.

Ông ta có chân mày màu vàng nhạt rất dài, tóc được chải ngược về sau, trán có vài nếp nhăn, gương mặt trắng bệch bất thường.

"Ngài Delau? Không phải ngài đã chết rồi sao?" Audrey biết quý ngài trước mặt, tỏ ra sự kinh ngạc một cách thỏa đáng.

"Đối với một "Người quan sát" mà nói, cái chết chỉ đại diện kết thúc một thân phận, trong một vở kịch khác, tôi vẫn sống." Quý ngài bảo thủ ngồi trên xe lăn màu đen mỉm cười đáp lại: "Ngoại trừ thân phận cố vấn y học cho vị vua trước, hiệu trưởng tiền nhiệm viện y học Backlund, thì tôi còn là Balos Hopkins, ẩn sĩ nổi tiếng Eric Drake, vân vân..."

"Vậy tôi nên gọi ngài thế nào?" Audrey vừa dùng khóe mắt liếc cửa xe tự động đóng lại, vừa hỏi với vẻ có văn hóa.

Quý ngài bảo thủ kia vuốt ve bánh xe hai bên ghế:

"Cô có thể gọi tôi là ngài hội trưởng, cũng có thể tiếp tục gọi tôi là ngài Delau."

Ông ta lập tức chỉ vị trí bên trái thùng xe:

"Ngồi đi, chúng ta đến một nơi trước, sau đó thảo luận về việc cô trở thành ủy viên đoàn bình xét Hội Tâm lý luyện kim."

Audrey khẽ gật đầu, bình tĩnh ngồi xuống.

Cô không hề che giấu, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, hơi ngạc nhiên phát hiện ra chỉ mất một chớp mắt, công viên đã biến thành thành phố xa lạ, một thành phố chìm trong bóng đêm.

Trong thành phố này có rất nhiều kiến trúc tráng lệ mang theo khí tức thần bí và cảm giác hắc ám, trên đường có những quý ngài mặc áo gió đội mũ dạ và những quý cô mặc váy áo rườm rà màu tối.

Audrey đảo mắt qua, thấy quý ngài bên cạnh xe ngựa trên mặt mọc ra lông ngắn màu đen, miệng để lộ ra răng nanh bén nhọn.

Đây là một người sói.

"Đây là nơi nào?" Audrey hỏi với vẻ mặt không thay đổi nhiều, giống như đang hỏi địa điểm vũ hội đêm nay ở đâu.

Pauli Delau tự xưng là hội trưởng Hội Tâm lý luyện kim cũng chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói:

"Đây là thành phố trong lòng mỗi người."

"Nơi có người thì sẽ có nó."

Audrey như có điều suy tư gật đầu:

"Nói cách khác, có thể tiến vào đây từ bất cứ ngóc ngách nào của xã hội nhân loại?"

Delau vuốt ve xe lăn nói:

"Đúng vậy."

Ông ta không giải thích nhiều, chuyển sang chỉ vào người đi đường bên ngoài cửa sổ xe ngựa:

"Tất cả ở nơi này đều có biểu trưng tâm lý học tương ứng, họ tên là "Thú tính"."

Thú tính... Audrey lặng lẽ lặp lại từ này, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đoan trang, chỉ phóng tầm mắt ra xa hơn.

Trong những "người đi đường" này, ngoại trừ người sói, còn có gấu đi bằng hai chân, có mèo mang vẻ mặt lười nhác, có quái nhân mặt là hình con nhện sặc sỡ, có con chuột khổng lồ mắt đỏ, có mãng xà lè lưỡi, có những sinh vật giống chó dùng ánh mắt đầy dục vọng giao phối quan sát từng người đi ngang qua.

Chúng hoặc là mặc áo gió đội mũ dạ, hoặc là váy dài rườm rà lộng lẫy, gắng sức bắt chước nhân loại trong từng chi tiết, nhưng không thể để mình thật sự giống người.

Xe ngựa chạy trong bóng đêm tăm tối, xuyên qua những "người đi đường" và đủ loại kiến trúc kiểu Gothic, chẳng mấy chốc đã đến một tòa giáo đường ở giữa trung tâm.

Tòa giáo đường này cao hơn tám mươi mét, được chống đỡ bằng những cột trụ lớn màu đen, trên mỗi cây cột được khảm một số lượng xương sọ nhất định, chúng có của nhân loại, có của các sinh vật khác nhau, nhưng đều chĩa hai hốc mắt trống rỗng xuống dưới, giống như đang nhìn chằm chằm vào mỗi một sinh linh tiến vào giáo đường.

So với phần lớn kiến trúc ở đây, các chi tiết của giáo đường này có thể nói là tinh xảo, nhưng chúng lại là những nhân tố tạo nên cảm giác đáng sợ, khủng bố, thần bí, ác mộng.

Audrey bước xuống xe ngựa, đi qua cửa chính, nhìn thấy một đại sảnh trống trải rộng lớn.

Sâu trong đại sảnh có một giá chữ thập rất lớn, trên giá chữ thập này có một bức tượng cự long màu xám trắng quấn quanh.

Khác với những giáo đường khác, nơi này không sắp xếp chỗ ngồi cho tín đồ cầu nguyện, cũng không có nơi bày nến, chỉ là phía trước pho tượng cự long có kê một chiếc bàn dài không lớn lắm, mối bên bàn dài có năm chiếc ghế, hai đầu thì không.