Chương 1737 Bưu kiện tâm linh (1)
Đúng rồi, vị hội trưởng Hội Tâm lý luyện kim Delau này từng nói, với "Người quan sát" mà nói, cái chết chỉ đại diện cho sự kết thúc của một thân phận, ông ta vẫn có thể dùng thân phận khác ở nơi khác để tham gia vào một vở kịch khác..."
"Tổng hợp lại liệu có thể cho rằng con đường "Người quan sát" đến danh sách 3, hoặc là danh sách 2, có thể thác ra một vài thân phận bản thân từng có, khiến họ biến thành "người sống", mà thân phận này cho dù chết đi cũng không khiến bản thể ngã xuống?"
"Việc này xem ra rất giống sự bố trí sớm của "Nhà không tưởng"..."
"Ừm, Hermes sau khi bị nguyền rủa biến thành con thỏ, đã tách thân phận này ra, trực tiếp đến tham gia Hội Tâm lý luyện kim? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Lúc trước, khi trao đổi bên trong Hội ẩn sĩ hoàng hôn, hắn đã ngồi bên cạnh đại đế..."
Sau khi viết xong, Klein buông bút xuống, nghiêm túc nhìn nội dung trong giấy mấy lần, trong lòng tràn đầy bí ẩn.
Cuối cùng anh chỉ có thể quyết định quan sát thêm chút nữa, không quên mang theo tâm lý đề phòng.
Mà lúc này, "Chính nghĩa" Audrey đã lên xe ngựa, ra khỏi "Vườn địa đàng", về tới công viên có hồ nhân tạo ở khu Queen kia.
Cô không vội vã cầu nguyện ngài "Kẻ Khờ", hi vọng có thể có cách tốt hơn phong ấn mặt nạ "Ngạo mạn", cô quay trở về ngôi biệt thự xa hoa của nhà mình như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Susie ngồi xổm trước cửa, đợi Audrey quay về.
Lúc này, vừa thấy cô đến gần, cô chó lông vàng lập tức chạy ra đón, hơn nữa còn khá có năng khiếu biểu diễn, kêu lên "gâu gâu" hai tiếng, vẫy đuôi.
Nó không hỏi Audrey ngay, mà theo cô trở lại phòng ngủ, lúc này mới ân cần hỏi:
"Xong rồi à?"
Audrey "ừm" một tiếng, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
"Có cần giúp đỡ gì không?" Susie gặng hỏi.
"Tạm thời không cần." Audrey khẽ lắc đầu.
Vì Susie quan tâm, cô theo bản năng hồi tưởng lại những gì vừa trải qua, nào ngờ phát hiện mình hoàn toàn không nhớ nổi hội trưởng Hội Tâm lý luyện kim có dáng vẻ và tên gì, ngay cả một phần tin tức vốn biết được từ chỗ "Thế giới" Hermann Sparrow cũng phải tâm trung tinh thần mới có thể nhớ lại.
Thẳng thắn mà nói, đối diện người phi phàm dưới cấp bậc Bán Thần, "Thầy thao túng" như cô cũng có thể làm được chuyện tương tự, nhưng muốn ảnh hưởng đến một vị thánh giả lĩnh vực tâm linh, hơn nữa còn khiến họ không thể nhận ra, thì gần như là không có khả năng, trừ phi đối phương đã bị thôi miên, bị hôn mê, bị nô dịch.
Cấp bậc của vị hội trưởng kia có lẽ còn cao hơn dự đoán của mình... Audrey khống chế cảm xúc, bình tĩnh đưa ra phán đoán nhất định.
Cô liếc mắt ra hiệu cho Susie, để cô chó lông vàng này ra ngoài canh cửa, còn mình thì phác họa chiếc mặt nạ nhân cách đại diện cho "Ngạo mạn" ở trong đầu.
Đúng lúc cô vừa nảy ra suy nghĩ, cô cảm thấy biển lớn tiềm thức tập thể xung quanh xuất hiện sự dao động rất nhỏ.
Suy nghĩ vừa thành hình, Audrey giơ tay trái ra, bắt một cái về bên cạnh, lấy ra một chiếc mặt nạ màu xám trắng lạnh lẽo, cực kỳ hư ảo.
Chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ, chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" này sẽ đến bên cạnh mình? Hoặc nên nói, nó đã tồn tại trong tiềm thức của mình, vẫn luôn đi theo mình? Audrey vừa nghiêm túc xem xét đảo tâm linh của mình, vừa suy nghĩ để chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" biến mất.
Chiếc mặt nạ xám trắng hư ảo lạnh lẽo kia nhanh chóng trở nên trong suốt, tan vào trong biển lớn tiềm thức tập thể xung quanh.
Audrey vẫn không thể phán đoán ra chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" này đã đi đâu, vì sao lại kịp thời xuất hiện như vậy.
Điều này khiến cô càng thêm đề phòng, quyết định có cơ hội sẽ cầu nguyện ngài "Kẻ Khờ", cầu nguyện ngài ấy phong ấn chiếc mặt nạ nhân cách này lại.
Trong lúc cô đang định thí nghiệm vài lần, tìm ra nhiều tri thức hơn từ chỗ chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" này, cô còn chưa sử dụng năng lực phi phàm "Thầy thao túng" thì đã thấy biển lớn tiềm thức tập thể khẽ dao động.
Những đốm sáng nhạt từ xa xa "bơi" đến, ngày càng lớn hơn, ngày càng rõ ràng, cuối cùng hóa thành một bức thư hư ảo.
Bức thư này dừng lại trước đảo tâm linh của Audrey, dường như đang tìm đường để hoàn thành việc "gửi thư".
Audrey đương nhiên sẽ không để thứ từ bên ngoài tiến vào thế giới ý thức của mình, vội vàng giơ tay trái ra, chạm vào phong thư hư ảo nọ.
Mắt thấy tay sắp chạm vào mặt ngoài của bức thư, Audrey đột nhiên dừng động tác.
Kinh nghiệm và chỉ số thông minh của cô đều nói cho với cô rằng:
Bất cứ thứ gì trong thế giới thần bí học cũng không được tùy tiện tiếp xúc, lĩnh vực tâm linh lại càng hơn thế, nếu không rất dễ bị ô nhiễm, xuất hiện vấn đề về phương diện tinh thần!
Nghĩ đến đây, Audrey hư cấu ra một nhân cách làm chủ đạo, và đeo chiếc găng tay dài màu đen bằng voan mỏng.
Xong khi làm xong chuẩn bị tương ứng, cô mới đưa tay ra cầm lấy phong thư hư ảo kia, nhìn nó tự tháo phong bì trong tay mình, mở ra từng trang một.
Đây là toàn bộ tư liệu liên quan đến cự long tâm linh ở quận Đông Chester.
Dùng biển lớn tiềm thức tập thể để truyền tin tức... Năng lực cấp bậc cao con đường "Người quan sát" quả là thần kỳ... Là một vị "Thầy thao túng", Audrey luôn cố gắng giữ vững sự theo đuổi thế giới thần bí học ban đầu, sự theo đuổi đơn thuần đối với "mộng ảo" và "thần kỳ".
Đây là một trong những cách để cô không bị lạc vào trong trải nghiệm "thao túng", không bị biển lớn tiềm thức tập thể dần dần đồng hóa.
Sau khi xem xong tư liệu, Audrey để bức thư hư ảo này tan rã trong biển lớn tiềm thức tập thể.
Cô vẫn không vội cầu nguyện ngài "Kẻ Khờ", dựa theo sắp xếp trước đó, ra ngoài làm việc khác.
Đợi đến hoàng hôn, trước tiệc tối trong nhà bắt đầu, cô mới tìm một khoảng thời gian trống, nhanh chóng cầu nguyện trong phòng ngủ của mình, xin một nguyện vọng.
Giây tiếp theo, Audrey nhìn thấy chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" màu xám trắng từ trong biển lớn tiềm thức tập thể trước mặt hiện lên, cảm giác hư ảo dần biến mất, lóe lên vẻ sáng bóng của kim loại.
Không biết vì sao, chiếc mặt nạ nhân cách này có cảm giác thực chất nhất định, nằm giữa hư ảo và chân thật.
Điều này có nghĩa là nó đã được cách ly trên ý nghĩa vật lý đối với đảo tâm linh của Audrey.
Đương nhiên, nó cũng mất đi năng lực trực tiếp trở về biển lớn tiềm thức tập thể.
Audrey cầm lấy chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" này, thử biến nó thành viên đá quý màu xanh lục khảm lên vòng cổ "Nói dối", đem hai thứ chồng lên nhau.
Giống như cô dự đoán, mặt nạ "Ngạo mạn" nửa hư ảo nửa chân thật được khảm lên "Nói dối", nó biến thành một hoa văn trông giống mặt người.
Về sau sẽ dùng cách này để mang theo bên người, không để mặt nạ nhân cách có tiếp xúc với tâm linh và thân thể mình, đến khi nào sử dụng nó mới lấy ra... Audrey vừa suy nghĩ, vừa thành khẩn cảm ơn ngài "Kẻ Khờ".
Sau đó cô ra ngoài, đi đến phòng tiệc của gia đình.
Giữa đường cô gặp cha mình bá tước Hall.
"Một tin tức tốt." Bá tước Hall cười nói.
Audrey không che giấu sự ngạc nhiên của mình:
"Alfred sắp về rồi ạ?"
Đây là một người anh trai khác của cô.
"Sao con đoán được?" Bá tước Hall cảm thấy hơi kinh ngạc: "Đợi đến cuối năm, nó sẽ dùng thân phận tướng quân để quay về Backlund."
Cuối năm... Susie cũng đã là "Hành giả cảnh trong mơ" rồi... Audrey ngẫm nghĩ rồi hỏi:
"Cha ơi, khi nào chúng ta sẽ quay về quận Đông Chester?"