← Quay lại trang sách

Chương 1747

Người thanh niên này đang cầm một chiếc búa màu đen, gõ từng tiếng vào chiếc chuông lớn.

Dường như cảm nhận được ánh mắt theo dõi từ nơi vô cùng cao, người thanh niên này ngừng lại, khẽ ngẩng đầu, chỉnh lại chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh đang đeo trên mắt phải kia.

Cùng lúc đó, ý cười trên mặt hắn ngày càng rõ rệt hơn.

"..." Klein suýt thì chửi đổng một câu.

Giờ phút này, ánh mắt anh cũng dại ra khó mà che giấu, không rõ vì sao "Thiên sứ thời gian" Amon lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa còn rất nghiêm túc gõ chuông trên đỉnh giáo đường của mình.

Thật ra Klein cũng đã chuẩn bị tâm lý cho khả năng Amon và Charles Latour sẽ đến, bởi vì số lượng người của thành Bạc Trắng và thành Mặt Trăng thực sự rất nhiều, không thể nào che giấu việc dung nhập vào xã hội bên ngoài.

Nói cách khác, thành Bạc Trắng và thành Mặt Trăng chắc chắn sẽ bị các giáo hội lớn và các tổ chức bí ẩn biết được. Trong tình huống đó, bất kể công khai hay lén truyền giáo, cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của sự việc, cho nên Klein ngầm đồng ý cho thành Bạc Trắng thử tuyên truyền tín ngưỡng "Kẻ Khờ", chuẩn bị càng nhiều mỏ neo hơn cho việc mình tấn thăng danh sách 1.

Căn cứ vào những tiền đề này, anh đã chuẩn bị cho việc Charles Latour, Amon và các kẻ địch ẩn nấp khác tiến vào Bayam, thậm chí hi vọng bọn họ sẽ làm vậy:

Ở nơi này, Klein có địa vị và cấp bậc Vua Thiên Sứ trong "Nguyên bảo" có thể phát huy đầy đủ ưu thế sân nhà, mà thành Bạc Trắng cũng có vật phong ấn cấp "0", hoàn toàn có thể đối đầu với Amon, bắt được Charles Latour.

So với việc ở nơi khác đột nhiên gặp phải kẻ địch đã có chuẩn bị, hoặc là bị phát hiện sau khi đã sáng tạo ra thành phố bí ngẫu, thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng, hành động hiện giờ của Amon lại khiến Klein khá hoang mang, không rõ vị "Thần lừa gạt" này rốt cuộc tới đây với mục đích gì...

Trong giáo đường "Kẻ Khờ", số 16 phố Phillips.

Tổng giám mục trực ban ở đây, thủ tịch "Nghị sự đoàn sáu người" của thành Bạc Trắng, Dereck cũng ngạc nhiên nhìn lên tấm thủy tinh màu sắc ở trên cao.

Từng tia sáng mặt trời từ nơi đó chiếu xuống, giúp Dereck có thể suy luận ra từng bức họa trong đó:

Chiếc búa gõ chuông màu đen hạ xuống, chiếc chuông lớn dần dừng lại.

Mình không sắp xếp người gõ chuông... Dereck nhíu mày.

Là một thành viên thành Bạc Trắng, Bán Thần lĩnh vực Mặt Trời, cậu ta có trực giác nhạy bén đối với những chuyện bất thường, biết rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Nhưng chuyện gõ chuông bất thường này cũng không mang đến điều bất trắc gì, ngoại trừ bản thân nó ra thì tất cả đều có vẻ bình thường,

Dereck vừa sử dụng năng lực phi phàm "Kẻ vô ám" để quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa nhanh chóng suy nghĩ việc gõ chuông có ý nghĩa đặc trưng gì trong thần bí học hay không.

Sau khi loại trừ một loạt khả năng, cậu ta đột nhiên nhớ ra thánh điển "Kẻ Khờ" mà thành Bạc Trắng biên soạn.

Bên trên có nội dung liên quan đến gõ chuông!

Đó là để dùng miêu tả quan hệ giữa "Thiên sứ thời gian" Amon và ngài "Kẻ Khờ", xác định địa vị thực chất của ngài ấy.

Đối với câu nói này, lúc đầu Dereck giữ nguyên thái độ phản đối, bởi vì cậu ta biết "Kẻ báng bổ thần linh" Amon không phải là quyến giả của ngài "Kẻ Khờ", quan hệ hai bên còn không tính là hòa thuận, mà ở trạng thái đối địch.

Nhưng, những lời nói dối lúc trước của cậu ta đã khiến các thành viên khác trong "Nghị sự đoàn sáu người" tin rằng "Thiên sứ thời gian" Amon là sự tồn tại được ngài "Kẻ Khờ" sai khiến để ban phát những tia sáng đầu tiên cho cư dân ở Vùng đất bị thần vứt bỏ, chính vì hắn "ký sinh" Dereck nên mới có đủ chuyện thay đổi sau này, đến tận khi hi vọng buông xuống.

Dereck định giải thích, nhưng lại xấu hổ, nếu vạch trần những lời nói dối đó, thì cậu ta sẽ mất đi hình tượng trước mặt các trưởng lão khác trong "Nghị sự đoàn sáu người", trước mặt dân chúng thành Bạc Trắng, giống như tiểu thư "Chính Nghĩa" từng nói, là cái chết mang tính xã hội.

Cuối cùng, cậu ta lựa chọn kéo dài, muốn đưa thánh điển cho ngài "Kẻ Khờ" xem trước, nếu miêu tả có gì không ổn thì ngài ấy chắc chắn sẽ ban thần dụ xuống, đưa ra ý kiến thay đổi.

Nào giờ, ngài "Kẻ Khờ" chẳng tỏ vẻ gì, còn ngầm đồng ý cho nội dung của thánh điển.

Chẳng lẽ Amon đến gõ chuông? Dereck nhất thời có chút hoảng hốt, cảm thấy việc này vượt quá mức tưởng tượng.

Cậu ta vội vàng cúi đầu, bắt đầu cầu nguyện, báo cáo chuyện này cho ngài "Kẻ Khờ".

...

Trong "Nguyên bảo", phía trên sương mù xám.

Klein còn chưa kịp thanh trừ Amon, đối phương đã đột nhiên trong suốt, hóa thành hào quang, biến mất khỏi gác chuông.

"Tên này muốn làm gì? Nếu cha hắn là đại đế chứ không phải là thần Viễn Cổ Thái Dương, thì mình có thể nghi ngờ một cách hợp lý rằng hắn đang "tặng chuông" cho mình..." Klein vừa kiểm tra trong người cư dân thành Bạc Trắng và thành Mặt Trăng có Amon ẩn nấp không, vừa phân tích mục đích của Amon mà không có manh mối nào.

Đúng lúc anh đang định dùng cách bói toán để tìm kiếm manh mối thì "Mặt Trời" Dereck hoàn thành cầu nguyện.

"... Thánh điển, thánh điển?" Klein khẽ giật giật khóe miệng, triệu hồi thánh điển thành Bạc Trắng hiến tế cho mình trong đống đồ linh tinh.

Lúc trước anh mới lật được vài trang đã xấu hổ không chịu nổi, sau đó không đọc nữa, tỏ ra mình không biết mình không quan tâm thì nó sẽ không tồn tại.

Đương nhiên, anh không hề sơ suất chút nào ở phương diện này, vẫn luôn cẩn thận, đã dùng cách bói toán trong "Nguyên bảo" để xác nhận thánh điển sẽ không mang đến sự nguy hại nào cho mình.

Có tiền đề này, anh mới ngầm đồng ý cho thành Bạc Trắng chọn bản thánh điển này.

Thong thả hít vào một hơi, Klein vươn tay phải, mở từng trang kinh văn trước mặt mình ra.

Cơ trên mặt anh dần co rúm lại, khóe miệng trề xuống khó mà kiềm nổi.

Klein càng lật càng nhanh, cuối cùng anh cũng xem xong.

Bộp!

Klein đóng mạnh quyển thánh điển "Kẻ Khờ" lại, ném nó trở lại đống đồ.

"Sau kỳ tích của thành Mặt Trăng, ma dược đã tiêu hóa gần hết rồi, thành phố bí ngẫu phải bước lên vũ đài lịch sử thôi..." Klein thản nhiên xem xét tình hình bản thân, khẽ gật đầu.

Từ lúc anh bước đầu nắm giữ "Nguyên bảo", ở trong này cũng đã có thể thu được sự phản hồi từ hiện thực.

Đối với thành phố bí ngẫu, Klein ngay từ sớm đã suy nghĩ nên sáng tạo ra thế nào, bước đầu có ba phương án:

Nếu loại trừ các nhân tố quấy nhiễu bên ngoài, sự lựa chọn tốt nhất của anh chính là một nơi nào đó trong một quốc gia nào đó ở bắc đại lục, trực tiếp để thành phố bí ngẫu trong một đêm đột ngột từ dưới đất mọc lên, hơn nữa, nối liền với đường sắt, đường sông, quốc lộ của các thành phố xung quanh.

Như vậy, mỗi ngày thành phố bí ngẫu đều có một lượng lớn người từ ngoài đến, sinh ra sự tương tác cực kỳ lớn với các khu vực xung quanh: một mặt, các thành phố không có thôn trang phụ thuộc xung quanh chắc chắn sẽ phải đến nơi khác mua các loại vật phẩm thiết yếu cho sinh hoạt như ngũ cốc, muối ăn, vải dệt, khoáng thạch, đường mía..., mặt khác, bản thân nó cũng sẽ có sản phẩm tự sản xuất, có thể bán cho các thành phố, thị trấn và thôn trang lân cận. Trong tình huống này, thương nhân, công nhân, lữ khách sẽ qua lại nơi này cực kỳ thường xuyên, đồng thời sự tương tác giữa họ và dân cư bí ngẫu của thành phố cũng sẽ tăng lên nhiều.