← Quay lại trang sách

Chương 1753 Vào ở

Điều này có nghĩa là xe lửa hơi nước sẽ phải dừng lại ở trạm tiếp theo, đợi đến khi cơn bão kết thúc, thậm chí phải sáng hôm sau mới tiếp tục hành trình, chứ không phải là đã đến được nơi đã dự định kia.

Đối với Wendel mà nói, chuyện này có phần vượt ngoài kế hoạch mà anh ta mong muốn, nó cũng mang đến nhiều sự phiêu lưu hơn.

Nhưng, anh ta không thể nào ngăn cản, không thể thay đổi thời tiết giống vị "Hải thần" được tuyên truyền trong chính phủ mới của quần đảo Roth kia.

Điều duy nhất mà anh ta có thể làm chính là cầu nguyện, cầu nguyện "Chúa Tể Của Gió Bão".

Sự thật chứng minh, phần lớn thời điểm cầu nguyện không có tác dụng gì, lúc sắc trời ngày càng tối, sân ga phía trước đã phải dùng đèn để ra tín hiệu, chỉ dẫn cho xe lửa giảm tốc độ rồi ngừng lại.

Tu!

Tiếng còi hơi lại vang lên, đoàn xe ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại trong một sân ga mà mọi người đều cảm thấy xa lạ.

Giây tiếp theo, ở gần đầu xe lửa đang phun ra hơi nước, cánh cửa máy móc mở ra, trưởng tàu đứng ở lối vào, hô lên với nhân viên công tác trên sân ga:

"Phía trước làm sao vậy?"

"Mưa to, không nhìn thấy gì?" Nhân viên công tác của trạm tóc mai đã hoa râm kia cao giọng đáp lại.

Ông ta vừa dứt lời, trên trời cao đã vang lên một tiếng sấm rền, khiến mọi người đều chấn động, linh cảm sắp có mưa to.

"Đáng chết!" Trưởng tàu mắng một câu: "Đây là trạm nào?"

Bởi vì không phải là dừng ở trạm bình thường, cho nên ông ta không rõ lắm phía trước là trạm nào, dù sao những đoàn xe lửa mà ông ta phụ trách trước kia đều không dừng lại ở mỗi trạm trên đường.

"Utopia! Một trạm nhỏ! Tiếp theo các anh tự mình thu xếp đi!" Nhân viên công tác kia hô lên mấy tiếng rồi xách theo đèn bão thủy tinh đi về phía khác của một sân ga: "Tôi phải ra tín hiệu cho các đoàn xe phía sau!"

Trưởng tàu không nghi ngờ gì về thái độ của nhân viên công tác này, bởi vì đây là quy trình điều hành bình thường, nếu không sẽ xuất hiện sự cố hai đoàn xe lửa tông vào nhau.

Ông ta thậm chí có thể kết luận ra, nhân viên công tác khác của trạm Utopia này đã gửi điện báo cho các trạm khác để nhắc nhở.

Đương nhiên, họ chắc chắn cũng thu được điện báo mới biết được khu vực phía trước đã bị mưa to bao phủ.

"Utopia..." Wendel thấp giọng lặp lại cái tên này, trong đầu không tìm ra được bất cứ tin tức hữu dụng nào.

Đương nhiên, anh ta cũng không để ý lắm, bởi vì toàn bộ vương quốc Ruen có rất nhiều trạm xe lửa không biết tên, điều này cũng thể hiện thực lực của một quốc gia.

Trưởng tàu nhìn bầu trời vần vũ đen kịt, thầm nói hai câu rồi cầm chiếc loa to vừa được trang bị, thông báo với các hành khách:

"Cơn bão sắp đổ bộ, đoàn xe lửa sẽ dừng lại ở trạm Utopia cho đến tám giờ sáng mai."

Ông ta dự tính bão sẽ đổ vào suốt đêm.

"Mọi người có thể ở lại trong toa xe, cũng có thể tự mình ra ngoài, vào trong thành phố tìm khách sạn, ngày mai chỉ cần đưa cuống vé ra là có thể tiếp tục lên xe, nhớ phải đúng giờ." Vị trưởng tàu này đưa ra hai lựa chọn.

Wendel nhìn các hành khách trên toa số hai, cân nhắc vài giây sau đó xách va li da lên, xuống khỏi xe lửa.

Không phải là anh ta không thể ngủ trong hoàn cảnh khổ sở bất thường, lúc còn làm nhân viên tình báo, anh ta đã nếm trải khá nhiều vất vả, chỉ là anh ta dựa vào sự rèn luyện chuyên nghiệp hàng ngày mà đưa ra phán đoán toa xe nối liền nhau không đóng kín sẽ không đủ an toàn bằng một khách sạn.

Đương nhiên, anh ta cũng có thể không ngủ cả đêm, nhưng việc này sẽ ảnh hưởng đến trạng thái ngày mai của anh ta, mà hiển nhiên ngày mai còn có một hành trình rất dài.

Ra khỏi trạm Utopia, Wendel lên xe ngựa cho thuê ven đường, nói với phu xe:

"Đến quảng trường thị chính."

Ở vương quốc Ruen, xung qunah quảng trường thị chính chắc chắn sẽ có một tòa giáo đường và ít nhất một khách sạn.

"Ngài muốn đến khách sạn à?" Phu xe kia vừa cho xe ngựa chạy đi, vừa thuần thục hỏi.

"Ừm." Wendel là một người phi phàm danh sách 7, trả lời không cần che giấu.

Anh ta thấy chỉ cần ở trong thành phố nội địa, thì anh ta có thể dựa vào thân phận của mình dễ dàng tìm được sự giúp đỡ, mà thực lực của anh ta cũng đủ để anh ta hoàn thành chuyện này.

"Khách sạn tốt nhất ở Utopia chúng tôi có tên là "Giày đỏ", ngài có muốn đến đó không?" Phu xe nói bằng giọng mờ ám mà đàn ông nào cũng hiểu.

Nếu không phải trong người có nhiệm vụ, Wendel cũng không ngại hưởng thụ một phen, nhưng hiện giờ anh ta chỉ đành dứt khoát lắc đầu:

"Tôi muốn một khách sạn yên tĩnh."

"Được..." Phu xe đáp lại với giọng hơi thất vọng: "Vậy thì đến khách sạn "Hoa diên vĩ", không có ai quấy rầy anh cả."

Khi xe ngựa chạy về phía trước, Wendel chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, quan sát tình huống bên ngoài.

Có lẽ do mưa quá to, người đi đường đều vội vã, ngay cả đứa trẻ bán báo cũng không có tinh thần.

"Một thành phố rất nhỏ..." Wendel bước đầu đưa ra phán đoán từ việc thành phố này không có xe ngựa công cộng có đường ray.

Anh ta thậm chí không nhìn thấy dấu vết nào của xe ngựa công cộng, điều này chứng tỏ phần lớn địa phương ở Utopia có thể dựa vào đi bộ để đến nơi trong một thời gian thích hợp.

Như anh ta đã đoán, chưa đến mười phút, xe ngựa cho thuê đã dừng lại trước cửa khách sạn "Hoa diên vĩ".

Wendel trả tiền xe, đi xuống, bước thật nhanh vào khách sạn để tránh cơn mưa to sắp ập xuống.

Tiếng mưa rào rào lập tức vang lên sau lưng anh ta.

Sau khi làm xong thủ tục và nhận phòng, Wendel bỏ hành lý xuống, nghỉ ngơi một hồi, rồi cất văn kiện mật kia vào trong ngực, đi xuống tầng một ăn bữa tối của nhà hàng.

Anh ta cẩn thận không uống đồ có cồn, chỉ gọi món "trà đá bọt khí" nghe nói là đặc sản địa phương, và ăn sườn lợn rán kết hợp với nước táo ép.

Là một nhân viên tình báo từng ra vào xã hội thượng lưu, Wendel không ôm nhiều mong đợi với bữa tối lần này, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của anh ta:

Sườn rán đẫm nước sốt và mềm, mùi vị đậm đà, nước táo ép rưới lên trên mang theo vị chua vừa miệng, làm tan đi phần ngấy của mỡ; trà đá bọt khí lại có cảm giác khoan khoái thanh nhẹ, hết sức ngon miệng...

Lúc tính tiền, Wendel gật đầu nói với người phục vụ có vóc người trung bình:

"Thay tôi cảm ơn đầu bếp, đã để tôi được thưởng thức bữa tối ngon lành như thế."

Người phục vụ có diện mạo bình thường kia cười đáp:

"Không thành vấn đề."

"Trong thành phố Utopia, đầu bếp của "Hoa diên vĩ" chúng tôi là giỏi nhất."

Wendel không nói chuyện phiếm thêm, nhanh chóng quay về phòng, bố trí chút phòng ngự để tránh người khác lẻn vào.

Tiếp theo, anh ta vừa đặt mình xuống là ngủ, không hề trằn trọc chút nào.

Anh ta coi đây là thời điểm khá an toàn, không thích hợp để kẻ địch đang lẩn trốn tấn công, cho nên tranh thủ ngủ một giấc.

Không biết qua bao lâu, Wendel đột nhiên bị một tràng tiếng ồn ào đánh thức.

Anh ta mở nắp đồng hồ xem, thấy trời còn chưa sáng.

Ở phòng cách vách... giọng của phụ nữ... giọng của đàn ông... Wendel ngồi bật dậy, nghiêng tai lắng nghe, cẩn thận phân biệt.