Chương 1755 Giúp người làm niềm vui (2)
Trong lúc thời gian trôi qua, Wendel thấy có thai phụ bị đưa khẩn cấp vào phòng sinh, dường như xảy ra vấn đề gì đó, cần phải mổ cấp cứu.
Qua một hồi, anh ta nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đó là lời tuyên bố một sinh mệnh mới vừa bước vào thế giới này, mà lúc này, Trish vừa vặn đi ra.
"Cảm giác được không? Sinh mệnh tốt đẹp." Wendel nghiêm túc nói với Trish một câu.
Trish nghiêng tai lắng nghe tiếng trẻ con khóc xen lẫn trong tiếng gió mưa, vẻ mặt rõ ràng có chút xúc động.
Gương mặt của cô đã được lau sạch sẽ, trông rất trắng trẻo thuần khiết.
Qua vài giây, Trish lấy lại tinh thần, gật đầu nói với Wendel:
"Cảm ơn."
Lần này cô ta không còn đờ đẫn, khép mình như trước nữa.
Wendel âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đi đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Xong việc, Wendel đến bên đường định ngồi xe ngựa cho thuê quay về khách sạn "Hoa diên vĩ".
Nhưng trong đêm mưa gió thế này, trên đường không thấy một ai, một chiếc xe ngựa cũng không có.
"Chỗ dở của thành phố nhỏ là không được tiện lợi." Wendel nói nhỏ một câu, che chiếc ô đã mang theo khi ra ngoài, tìm phương hướng, theo lối cũ quay về khách sạn "Hoa diên vĩ".
Từng là "Quan trị an", anh ta có năng lực ghi nhớ những con đường mình đã đi qua trên ý nghĩa thần bí học, căn bản không lo sẽ bị lạc đường trong thành phố nhỏ.
Lúc này, mưa đã ngớt đi nhiều, nhưng gió mạnh vẫn thổi vù vù tứ phía, mỗi đợt chúng thổi qua lại lại mang theo nước mưa, tạt ngang vào người Wendel.
Điều này khiến Wendel không nhịn được giơ tay phải lên che chắn trước ngực.
Tập văn kiện cơ mật được giấu bên sườn áo.
Trước đó cho dù đi ngủ Wendel cũng để văn kiện bên người, không để nó tách khỏi mình, vì thế anh ta đã thành thói quen, chỉ cần nhắc nhở bản thân từ trước, khi ngủ sẽ không xoay người.
Utopia là một thành phố không lớn lắm, Wendel đi khoảng mười lăm phút là đã thấy khách sạn "Hoa diên vĩ" kia, lúc này, mũ dạ và quần áo của anh ta đều đã bị gió mưa xối ướt một vài chỗ.
Điều này khiến anh ta có chút lo lắng tập văn kiện kia bị ngấm nước dẫn đến hư hại.
Nói một cách nghiêm khắc, mình đã vi phạm điều lệ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng đối diện với một vị tiểu thư như thế, làm sao mà không giúp đỡ được? Đây là tu dưỡng mà một quý ngài nên có... Wendel hơi ảo não, nhưng tuyệt đối không hối hận.
Sau khi tiến vào phòng, anh ta lập tức cởi áo khoác, lấy tập văn kiện kia ra, đặt nó lên bàn.
Túi giấy bên ngoài có vết bị ngấm nước rõ ràng, mấy chỗ dường như chỉ cần dùng sức là sẽ rách ra.
Wendel lập tức kéo chuông gọi người phục vụ tới, yêu cầu một lò sưởi than, hi vọng có thể dùng nó để tăng nhiệt độ trong phòng, nhanh chóng hong khô túi văn kiện dán kín.
Trong lúc chờ đợi, anh ta phát hiện xung quanh không có cảm giác yên tĩnh của đêm khuya, dường như tiếng kêu thảm lúc trước cùng sự xuất hiện của cảnh sát đã đánh thức dân cư xung quanh và khách nghỉ trong này, họ vẫn chưa thể trở lại giấc ngủ.
Gió mưa đã ngớt nhiều, Wendel nghe thấy tiếng trong tiếng mưa tí tách còn xen lẫn trẻ con khóc, tiếng vợ chồng cãi vã, tiếng đàn đàn violon gỗ, tiếng nức nở đứt quãng, tiếng bước chân đi lại trên lầu và tiếng bàn tán lúc to lúc nhỏ.
Anh ta không hề cảm hoài trước cảnh tượng bừng bừng sức sống này, chỉ cảm thấy họ quá ầm ĩ, khiến anh ta không thể bình tĩnh lại được.
Qua một hồi, phục vụ đưa lò sưởi than tới.
Wendel thả lỏng một chút, thuận miệng hỏi:
"Vị tiểu thư Trish vừa rồi, anh có quen không?"
Người phục vụ có thân hình gầy yếu lắc đầu đáp:
"Không quen."
Hắn lập tức bổ sung:
"Tôi nghe nói cô ta là người địa phương, nhưng trước năm nay tôi sống ở trong đồn điện ngoài thành phố."
"Anh có biết gì về cô ấy không?" Wendel theo bản năng gặng hỏi một câu.
"Mỗi tháng cô ta sẽ đến khách sạn chúng tôi ba đến năm lần, cùng người đàn ông vừa chết kia." Người phục vụ bỗng thở dài: "Cô ấy không hề vui vẻ chút nào."
Wendel im lặng vài giây, đuổi người phục vụ đi, ngồi trở lại cạnh bàn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, túi đựng văn kiện dần khô lại.
Lúc này, bên trong và bên ngoài khách sạn đã trở nên tương đối yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách và tiếng gió thỉnh thoảng quất vào cửa sổ.
Wendel đang thừa tinh thần, bèn vừa nhớ lại những gì vừa xảy ra, thổn thức vì cuộc đời của tiểu thư Trish, vừa cầm túi văn kiện lên lật mặt lại.
Đúng lúc này, anh ta phát hiện ra trên chỗ hơi rách của túi văn kiện lờ mờ hiện ra một tờ giấy.
Wendel nhíu mày, biết mình sắp bị phạt.
Đương nhiên, hình phạt cũng không nặng lắm, bởi vì nếu văn yêu cầu giữ bí mật cao thì sẽ không để một mình anh ta hộ tống.
Wendel vốn đang định giữ nguyên trạng thái hiện tại, sau đó báo cáo mức độ hư hại cho cấp trên, nhưng khi ánh mắt anh ta vừa đảo qua thì lại nhìn thấy một chữ trên trang giấy bị lộ ra:
"Utopia".
Tinh thần Wendel chợt căng thẳng, chỉ cảm thấy tiếng mưa và tiếng gió bên ngoài chợt dừng lại.
"Vì sao trong văn kiện cơ mật cần hộ tống lại nhắc tới Utopia?"
"Nơi này có gì đặc biệt?"
"..."
Trong đầu Wendel hiện lên đủ loại suy nghĩ, bên tai giống như đang có tiếng ù ù quanh quẩn.
Giờ phút này, anh ta có cảm giác vừa mới thả lỏng thì lại phải dùng não quá độ, giống như sắp sinh bệnh vậy.
Wendel nhanh chóng ép mình phải bình tĩnh lại, cẩn thận nhớ lại đủ những việc đã trải qua sau khi đi vào Utopia, phát hiện mỗi chi tiết đều không có vấn đề gì, đều có khả năng gặp phải trong cuộc sống hàng ngày.
Điều duy nhất khiến anh ta không yên tâm lắm là mình đến đây quá trùng hợp:
Cơn bão khiến xe lửa hơi nước phải dừng khẩn cấp là chuyện bình thường, nhưng trạm phải dừng lại kia lại có liên quan đến văn kiện cơ mật trên tay anh ta thì tuyệt đối không thể dùng trùng hợp để giải thích.
Wendel nghiêm mặt lại nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn, do dự có nên mở nó ra đọc hay không.
Có lẽ bên trong chỉ tiện thể nói ra một chữ "Utopia", hành động của mình sẽ vi phạm nghiêm trọng kỷ luật nội vụ, có lẽ đây là báo cáo sau khi một nhân viên tình báo nào đó bí mật điều tra Utopia, nội dung bên trong ở một mức độ nào đó sẽ quyết định mình sống hay chết... Sau khi đấu tranh một lúc, Wendel nhìn ra bóng đêm âm trầm ngoài cửa sổ, đưa tay về phía văn kiện kia.
Chỉ khi nào còn sống thì mới suy xét đến việc có bị phạt hay không?
Wendel hạ quyết tâm xong nhanh chóng mở túi bên ngoài của văn kiện ra, lật xem nội dung bên trong.
Càng đọc, tay anh ta càng run lên, chỉ cảm thấy lạnh dọc sống lưng, ngay cả lò sưởi than đá cũng không thể nào làm ấm lên được.
Bất kể suy luận từ phương diện nào, báo cáo cơ mật trong tay anh ta đều nói nên rằng Utopia có vấn đề, cả thành phố này đều có vấn đề.
Có lẽ đây là một thành phố không tồn tại trong thế giới hiện thực!
Wendel miệng khô lưỡi khát, giống như nghe thấy tiếng tử thần đang kéo theo lưỡi hái, đi từng bước đến gần mình.
Anh ta theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được bản thân, không mù quáng làm ra phản ứng quá dữ dội.
Đây là vì hắn cảm thấy trong bóng tối ngoài cửa sổ, trong phòng tầng trên, trong hành lang cạnh cửa đang có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.