Chương 1763 Phản ứng dây chuyền (1)
Sau khi cô thay quần áo, bèn quay về khu cầu và khu đông, tới các quán bar khác nhau giống như hồi còn làm thợ săn tiền thưởng, thu thập đủ loại tin tức từ những người quen.
Trong quá trình này, cô có tiện thể hỏi một câu về Utopia, nhưng chưa từng ai nghe nói đến.
Cuối cùng, Hugh vào một quán bar ở cầu Backlund, ngồi vào ghế chân cao cạnh quầy bar, nói với người pha chế:
"Gần đây có thấy người khả nghi nào không?"
"Rất nhiều người khá khả nghi, nhưng họ đều không bị treo thường." Người pha chế thuận miệng đáp một câu.
Hugh quay quanh đề tài này, tìm hiểu tin tức, cuối cùng hỏi theo quy trình:
"Anh có từng nghe nói về Utopia không?"
"Từng nghe nói." Người pha chế vừa lau cốc vừa đáp.
Hugh đang nhìn xuống mặt bàn quầy bar chợt nâng ánh mắt lên.
Cô nhìn người pha chế hỏi:
"Anh nghe thấy ở đâu?"
"Lúc trước có một vị khách đến đây, uống rất ít." Người pha chế nói với vẻ thờ ơ: "Tôi giới thiệu cho anh ta mấy loại rượu đặc sắc của quán, anh ta nói còn có việc phải làm, chỉ có thể uống một cốc bia, tôi khen anh ta vài câu, còn hỏi anh ta đến từ đâu, anh ta đáp từ Utopia."
...
Wendel vừa ăn xong bữa sáng, chợt nghe chuông cửa vang lên.
Thông qua mắt mèo, anh ta thấy bên ngoài có một vị cảnh sát mặc đồng phục đen trắng bèn mở cửa ra với vẻ nghi hoặc.
"Xin hỏi có chuyện gì à?" Wendel lịch sự hỏi.
Căn nhà này anh ta được phân phối sau khi đến Backlund, bởi vì thời gian tiếp theo anh ta phải ở lâu dài trong những thành phố lớn, nhận thẩm tra nội bộ và theo dõi.
Cảnh sát kia còn rất trẻ tuổi, trông hơi ngây ngô, khoảng hơn hai mươi tuổi.
Anh ta mỉm cười nói với Wendel:
"Chào anh, tôi là Byers, là cảnh sát. Có một vụ án muốn mời anh ra tòa làm chứng."
"Vụ án gì?" Wendel hơi nhíu mày.
Cảnh sát trẻ tuổi tên Byers kia mang theo nụ cười lịch sự nói:
"Vụ án Trish giết người ở Utopia."
"..." Đồng tử Wendel chớp mắt phóng to.
Giờ phút này, Wendel chỉ cảm thấy chân mình khẽ run lên, giống như không thể đỡ được sức nặng của cơ thể nữa.
Sau khi rời khỏi Utopia, anh ta dự đoán kết quả xấu nhất chính là một ngày nào đó sẽ chết bất đắc kỳ tử, không có nguyên nhân.
Nhưng anh ta không sao đoán được mình còn có thể gặp được người từ Utopia đến, ở thành phố lớn trong hiện thực như Backlund này.
Mà quan trọng hơn là, người tới còn mời anh ta quay lại Utopia.
Với Wendel mà nói, đây là một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp, anh ta không sụp đổ ngay tại trận đã coi như tố chất tâm lý khá vững rồi.
Sau khi giữ sự bình tĩnh cơ bản, Wendel nặn ra vẻ mặt khó xử:
"Gần đây tôi có rất nhiều việc..."
Cảnh sát tên Byers kia bèn nói:
"Phiên tòa sẽ mở sau hai tuần nữa, đây là công văn liên quan."
Anh ta vừa nói vừa đưa tập văn kiện trong tay cho Wendel.
Thẳng thắn mà nói, Wendel vốn không muốn nhận, nhưng anh ta không thể không nhận.
Byers lập tức lùi về sau một bước:
"Việc này liên quan đến tương lai một cô gái, tôi chân thành hi vọng anh có thể ra tòa làm chứng."
"Để xem tình hình..." Wendel vừa không muốn đồng ý, nhưng cũng không dám từ chối.
Byers không hỏi nhiều, cúi chào:
"Tôi sẽ đợi anh ở Utopia, hi vọng có cơ hội gặp lại."
Nói xong, anh ta xoay người, rời khỏi tòa nhà, tiến vào đường cái.
Trong toàn bộ quá trình, Wendel hệt như bị đóng băng biến thành pho tượng, đứng im ở đó, không hề chớp mắt.
Qua mấy chục giây, anh ta dường như tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, cả người mềm nhũn đổ sang bên cạnh, chống tay phải lên cửa.
Vừa rồi anh ta vô cùng hoảng sợ, sợ Byers ép đưa mình về Utopia hoàn toàn không tồn tại.
Nếu vậy, Wendel không biết mình còn có cơ hội rời khỏi đó không, có lẽ cứ thế biến mất vĩnh viễn.
So với cái chết bất đắc kỳ tử, thì kết cục không thể biết trước nhưng chắc chắn là không tốt này càng khiến anh ta sợ hãi hơn.
"Mau, mau báo cáo chuyện này lên trên! Bắt lấy tên cảnh sát đến từ Utopia kia, là có thể biết được chân tướng của thành phố quỷ quái kia, tìm ra cách thức thích hợp giải quyết vấn đề!" Wendel lấy lại tinh thần, lập tức hăng hái hẳn lên, định thông báo cho nhân viên MI9 đang âm thầm theo dõi mình.
Lúc này anh ta rốt cuộc phát hiện cách đối phó vừa rồi của mình rất có vấn đề, thế mà không nắm lấy cơ hội này dùng động tác tay đã giao hẹn để báo cho đồng nghiệp đang ẩn nấp biết cảnh sát đến thăm có vấn đề, cũng không thử kéo dài thời gian đợi người theo dõi tự mình phát hiện ra điều bất thường, càng không phát huy sở trường từng làm nhân viên tình báo của mình, khéo léo hỏi xem Byers đang ở khách sạn nào ở Backlund, đặt vé xe lửa vào hôm nào.
Anh ta quá hoảng sợ, cho nên chỉ theo bản năng dùng cách đối phó không tạo ra bất trắc nhất.
Nghĩ đến đây, Wendel đi ra cửa phòng, liếc nhìn theo hướng Byers rời đi, nhưng lại không thấy bóng lưng đối phương đâu.
Vị cảnh sát đến từ Utopia này đã hòa vào dòng người và xe ngựa lui tới.
Wendel thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn tập công văn trong tay, trong lòng đột nhiên thấp thỏm:
"Nếu hai tuần sau mình không tới Utopia làm chứng thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Wendel càng nghĩ càng sợ, bắp chân lại mềm nhũn, anh ta vội vàng làm dấu tay, báo sự bất thường cho những đồng nghiệp đang ẩn nấp ở xung quanh.
...
Số 9 phố Bellotto, khu tây.
Sau khi biết có cư dân Utopia đến Backlund, Hugh lại càng khiếp sợ và hoang mang.
Căn cứ vào những gì cô quan sát được lúc trước, Utopia hẳn là được giấu ở một nơi bí ẩn nào đó, hoặc là ở giữa chân thật và hư ảo, thông qua cửa vào ngẫu nhiên cho người từ bên ngoài tiến vào.
Về phần vì sao phải cho người ngoài tiến vào, hẳn là yêu cầu của nghi thức.
Cho nên, trong nhận thức của Hugh, cư dân của Utopia hẳn sẽ không rời khỏi quê nhà chạy loạn mới đúng.
Đây cũng là yêu cầu của nghi thức? Thân phận thật của những cư dân này là gì, tín đồ của Ngài "Kẻ Khờ", bạn của "Thế giới" Hermann Sparrow? Sau khi Hugh hỏi rõ diện mạo của người khách từ Utopia đến, vì thiếu tin tức nên cô đành quay lại tổng bộ mi0, do dự có nên sai cấp dưới đi tìm kiếm phạm vi rộng không.
Cô không xác định Ngài "Thế giới" có bằng lòng với hành động này không, cũng không sẽ ảnh hưởng đến nghi thức kia.
Sau khi đi qua đi lại trong phòng vài bước, Hugh định cầu nguyện Ngài "Kẻ Khờ", nhờ ngài ấy chuyển lời cho "Thế giới" hms
Lúc đi đến ghế dựa, ánh mắt Hugh đảo qua báo cáo trên bàn.
Đó là bản báo cáo điều tra do hai cấp dưới của cô làm, một mặt xác nhận các hành khách đến Backlund đều không có vấn đề gì, một mặt chỉ ra có một hành khách đã ở lại Utopia.
Hành khách... Hugh chợt ngưng mắt, dựa vào trực giác của bản thân để đưa ra một suy đoán:
Vị cư dân Utopia kia đến Backlund là có mục đích của riêng mình, không phải chạy lung tung, mà mục đích của anh ta rất có khả năng liên quan đến vị hành khách nào đó đã rời khỏi Utopia lúc trước.
Việc này... Hugh cả kinh, vội vàng ngồi xuống, thử cầu nguyện.
Đúng lúc này, có người gõ cửa văn phòng của cô.
"... Mời vào." Hugh do dự rồi nói.
Cửa phòng mở ra, Hugh nhìn thấy Locke để chòm râu dê và Wendel người tự mình trải nghiệm sự kiện Utopia bước vào.
"Đại tá, Wendel gặp được người đến từ Utopia, anh ta trực tiếp đến tận nhà!" Locke nói chuyện với từ ngữ lộn xộn.
Sự phát triển thế này cũng vượt ngoài dự đoán của anh ta.