← Quay lại trang sách

Chương 1769 Trong mơ (1)

Nhưng từ khi tiểu thư Furth Wall viết "Sơn trang gió bão", khai sáng chuyên mục du lịch, rất được yêu thích sau chiến tranh, Monica cũng bắt đầu viết một vài bản ký sự du lịch đăng báo ở Backlund, công việc này rất phù hợp với sở thích của cô, mà sở thích khiến văn chương của cô mang theo sức sống riêng, giúp cô trở thành tác giả ký sự du lịch khá nổi.

Charlotte chính là bút danh của cô.

Đợi bản ký sự hoàn toàn khô, Monica chép lại một bản, nhét nó vào phong thư, dán tem lên.

Sau khi xác nhận không điền sai địa chỉ, cô gái có mái tóc xoăn màu đen, mang phong cách vịnh Disi này xách túi, ra khỏi khách sạn, đến bưu cục Utopia.

Bưu cục bên cạnh cục điện báo, mỗi lần đi ngang qua cục điện báo, Monica lại cảm thấy lãng phí.

Theo cô thấy, Utopia có rất ít chuyện cần gửi điện báo, làm hẳn một cục điện báo thì quá xa xỉ.

Sau khi gửi thư xong, Monica nhìn sắc trời, dạo bước đến quảng trường thị chính.

Khi đi vào giáo đường thánh Arianna, cô gặp Byers.

Đây là vị cảnh sát đã từng đến khách sạn "Hoa diên vĩ" hỏi Monica về vấn đề nhân chứng của vụ án Trish giết người.

Đáng tiếc, Monica không biết quý ngài tên là Wendel kia.

Sau khi gật đầu chào hỏi nhau, Monica tiến vào giáo đường, tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng nghe vị mục sư tên là Townsend kia giảng đạo.

Đây là vị mục sư có khí chất nhân viên thần chức nhất mà cô gặp được sau khi đổi sang tín ngưỡng "Nữ Thần Đêm Tối", tóc ông đã bạc một nửa, tốc độ nói chậm rãi, khí chất ôn hòa, giọng nói trầm thấp, luôn bất tri bất giác khiến người ta bình tĩnh lại.

Monica lập tức nhắm hai mắt, chuyên chú nghe kinh.

...

Quận Đông Chester, trong một khu rừng rậm thuộc về gia tộc Hall.

Alfred, Hibbert và Audrey đều dắt theo chó săn cáo của mình, dẫn theo một lượng lớn người hầu đi vòng quanh bìa rừng, đuổi theo con mồi.

Đây là lần đầu tiên ba anh em họ cùng đi săn thú kể từ khi trưởng thành.

Trước mặt em gái, Alfred và Hibbert đều chơi rất vui vẻ, ít nhất là bên ngoài như thế.

Mà đối với Alfred mà nói, vấn đề lớn nhất là làm sao khống chế được bản thân, không biểu hiện quá mức khác thường, nếu không một vị "Kỵ sĩ trừng phạt" tham gia săn bắn thì những người khác căn bản không có cơ hội.

Anh ta biết em gái là người phi phàm, nhưng anh ta cũng rõ danh sách 7 con đường "Người quan sát" không có năng lực chiến đấu chính diện.

Trong lúc truy đuổi, họ chạy ra khỏi rừng rậm, nhìn thấy một cánh đồng lúa mì.

"Đây là nơi nào?" Audrey mặc quần áo đi săn thuận miệng hỏi một câu.

Đây là lần đầu tiên cô đến cánh rừng này săn bắn, không rõ bốn phía sẽ dẫn đến đâu.

Hibbert cũng không quen thuộc lắm, nghiêng đầu nói với người hầu của mình:

"Tìm người hỏi xem."

Trong lúc chờ đợi, ba anh em vừa cười vừa nói chuyện về những gì vừa thu hoạch được, còn cô chó lông vàng Susie liếc nhìn con chó săn cáo đang muốn tới gần mình một cái, để chúng tự giác tránh xa.

Qua một hồi, người hầu của Hibbert quay về thông báo:

"Huân tước, gần đây có một ngôi làng tên là Hedric..."

Hedric... Chính là ngôi làng có phong tục sùng bái cự long kia? Mình lại từ một hướng khác mà tới được nơi này? Audrey nghe vậy thì ngẩn ra.

Sau khi lấy lại tinh thần, Audrey vừa giữ nguyên nụ cười mỉm, vừa cảnh giác hơn.

Cô mơ hồ cảm thấy có một sức mạnh không rõ đang thúc giục mình đến ngôi làng sùng bái cự long tên Hedric này.

Giống như vận mệnh an bài.

Audrey từng tiến vào "đại sảnh thành thật", phát hiện các bức bích họa bên trong đều biến thành hiện thực, hơn nữa, cô biết danh sách 1 con đường "Người quan sát" có tên là "Tác gia", xuất phát từ cái tên này, lại liên tưởng thêm một chút, lúc này không khỏi hoài nghi có điều bất thường.

Lúc này, Hibbert mỉm cười nói:

"Anh từng nghe đến thôn làng này rồi, anh nhớ gia tộc có một trang viên ở gần đó."

Anh ta vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời:

"Sắp tối rồi, chi bằng ngủ lại ở bên này, ngày mai lại tiếp tục đi săn?"

Đối với đề nghị này của anh cả, Alfred không có kháng nghị gì, với ah ta mà nói, đêm nay ngủ ở trang viên nào cũng không có gì khác nhau về bản chất.

Alfred gật đầu nói:

"Vậy phái người về báo cho cha mẹ một tiếng."

Audrey không nói gì, đôi mắt xanh biếc hơi chuyển động, đảo qua gương mặt hai anh trai.

Hibbert hơi nhíu mày, vài giây sau lại nói:

"Hay là quay về đi, trang viên bên này không thông báo trước, chắc là không chuẩn bị gì, có lẽ không thể phục vụ được nhiều ngựa, chó săn và người hầu như thế này."

"Hơn nữa, cũng phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới đến tối, đủ để quay về rồi."

Alfred thấy anh cả thay đổi ý kiến nhanh như vậy, theo bản năng định phản đối, nhưng lại chợt cảm thấy suy nghĩ của đối phương cũng có lý.

Cân nhắc đến việc em gái cũng ở đây, anh ta "ừm" một tiếng nói:

"Vậy mau chóng về đi."

Nói xong, Alfred không đợi Hibbert, hai chân thúc vào bụng ngựa, quất một roi, dẫn đầu quay lại đường về.

Hibbert nhíu mày rồi chợt giãn ra.

Anh ta không nói thêm gì nữa, dẫn theo em gái cùng đám người hầu, đầy tớ và chó săn, đổi hướng, men theo rừng rậm quay về trang viên ở một phía khác.

Audrey lặng lẽ theo phía sau, không bày tỏ ý kiến gì về diễn biến của câu chuyện.

...

Đêm khuya, trong một trang viên ở quận Đông Chester.

Audrey đã sử dụng năng lực của "Thầy thao túng" thay đổi ý kiến của hai anh trai, tránh họ đến gần thôn làng Hedric, lúc này cô xốc chăn nhung lên, nằm xuống, tiến vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng, cô bỗng ngồi dậy.

Cô lập tức nhìn quanh một vòng, thấy bàn trang điểm và cửa phòng tắm quen thuộc, phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng, nhưng ngoài cửa sổ không có vầng trăng đỏ, cũng không có bầu trời sao, chỉ có một màu đen kịt.

Đây không phải thế giới hiện thực... Audrey lập tức đưa ra phán đoán, xem kỹ trạng thái của bản thân.

Chẳng mấy chốc cô đưa ra một kết luận:

Đây là một giấc mơ, một giấc mơ khá kỳ quặc, giấc mơ chủ động để cô giữ tỉnh táo.

Quả nhiên tới rồi... Audrey không hề sinh ra cảm xúc hoảng hốt, chỉ hơi ảo não.

Buổi chiều cô xử lý không đủ kín đáo, khiến vấn đề lan đến chỗ trang viên của cha mẹ.

Hiện giờ cô cho rằng lúc ấy nên nghe theo ý kiến của Hibbert, đến trang viên của gia tộc gần làng Hedric kia, sau đó "sắp xếp" hợp lý để Hibbert và Alfred trở về bên này, còn mình thì ở lại đó đợi sự thay đổi có khả năng phát sinh.

Như vậy cho dù xảy ra chuyện bất trắc gì cũng không ảnh hưởng đến cha mẹ, hai anh và phần lớn người hầu.

Nhưng, suy nghĩ chủ yếu của cô vào thời điểm đó chính là không thể đi theo "sự sắp xếp của vận mệnh", có thể tránh khỏi làng Hedric thì gắng sức tránh.

Nào ngờ, đôi khi bạn không tìm nguy hiểm thì nguy hiểm cũng sẽ chủ động đến tìm bạn.

Né tránh và kéo dài không phải là biện pháp vạn năng để giải quyết vấn đề.

Audrey xoay người xuống giường, đi chân trần đứng trên tấm thảm dày.

Cô đã bước đầu xác nhận, với tiêu chuẩn "Hành giả cảnh trong mơ" cấp bậc Bán Thần của mình, có thể trực tiếp thoát khỏi giấc mơ kỳ quặc, trở lại thế giới hiện thực, tránh được "lời mời" khả nghi này.