Chương 1782
Giây tiếp theo, phù hiệu đại diện cho "Kẻ Khờ" kia truyền ra giọng nói của Klein"
""Thần đèn", tôi muốn làm một cuộc giao dịch với ông."
Bóng người màu vàng kim nhạt mơ hồ vặn vẹo kia bật cười thành tiếng:
"Ha ha, ta nói rồi, cuối cùng ngươi cũng phải đồng ý thôi."
Sau khi cười vài giây, "Thần đèn" bình tĩnh lại, nói:
"Vừa rồi ta còn đang nghĩ, có thể trở thành chủ nhân mới của "Nguyên bảo", sao có thể dễ dàng mất khống chế như thế?"
"Đây là sự chuẩn bị cho tình hình xấu nhất." Giọng nói phát ra từ phù hiệu của "Kẻ Khờ" kia không hề nôn nóng.
"Thần đèn" bật cười hai tiếng:
"Ngươi không sợ ta giữa chừng nâng giá sao?"
Klein đáp lại bằng giọng không nhanh không chậm:
"Với tôi mà nói, đây chỉ là một trong những sự chuẩn bị, nhưng với ông mà nói, có lẽ là cơ hội duy nhất trong rất nhiều năm."
Bóng dáng vàng nhạt của "Thần đèn" bị gió thổi đung đưa qua lại, giọng nói vang lên trong không gian rộng lớn:
"Điều kiện của ta vẫn giống trước kia, chỉ cần ngươi có thể giải trừ được phong ấn, thả ta ra ngoài, ta sẽ mang phần thuộc về mình trở về "Bầu trời sao", những thứ còn lại đều để lại cho ngươi, và thực hiện cho ngươi ba nguyện vọng."
"Đương nhiên, nhìn từ tình hình hiện giờ, dường như ngươi cần ta chi thù lao trước."
Giọng nói của Klein lại truyền ra từ phù hiệu "Kẻ Khờ" kia:
"Tôi hứa rằng, trước khi kết thúc năm 1368 kỷ nguyên này, sẽ đưa chiếc "Thần đèn cầu nguyện" này về "Bầu trời sao", về phần sau đó ông thoát khỏi phong ấn thế nào là chuyện của ông, mà yêu cầu của tôi còn đơn giản hơn, chỉ cần hai nguyện vọng."
"Đây là giao dịch tôi nói, đồng ý hay không là do ông quyết định."
Năm 1368 chính là năm "bức tường ban đầu" biến mất, là "tận thế" mà các nhà tiên tri đã công nhận.
Bóng người màu vàng nhạt mơ hồ vặn vẹo kia im lặng vài giây mới nói:
"Nếu không giải trừ phong ấn, nguyện vọng ta có thể thực hiện rất hữu hạn, một khi vượt qua cấp bậc nào đó thì nó sẽ được thực hiện bằng cách thức rất vặn vẹo."
Trong phù hiệu "Kẻ Khờ" như đúng bằng ánh sáng kia, giọng Klein vững vàng vang lên:
"Hai nguyện vọng tôi cần, hiện giờ ông có thể thỏa mãn."
"Thần đèn" lại im lặng lần nữa, hồi lâu không lên tiếng.
Trong cánh rừng rậm nguyên thủy ở Bayam.
Verdu vì hai phương diện tự thân và ngoại tại mà đầu óc đang nóng lên, hắn không lãng phí thời gian, dựa theo mệnh lệnh của "Thần chiến tranh", thay đổi tế đàn, khắc lên phù hiệu tượng trưng, dấu hiệu ma pháp và hoa văn kỳ dị chính xác.
Hắn vốn có chút lo lắng ba con quái vật cấp Bán Thần kia sẽ đột nhiên tinh rlaij, nhưng đợi đến khi nghi thức được chuẩn bị xong, các tế phẩm vẫn hôn mê, không thể phản kháng.
Sau khi đặt cục thịt mấp máy, con chim dị dạng và con quạ trắng có vành mắt đen đặt lên vị trí chính xác, Verdu nhìn về ngọn nến duy nhất trên tế đàn, giơ tay đốt nó lên.
Tiếp đó, hắn lùi lại mấy bước, trịnh trọng dùng tiếng Người khổng lồ tụng niệm:
"Cánh cửa của vạn cánh cửa vĩ đại;"
"Người dẫn đường bầu trời sao vô tận;"
"Chìa khóa của toàn bộ thế giới thần bí."
"Tôi khẩn cầu ngài đáp lại, khẩn cầu ngài giáng xuống thế giới này..."
Hắn còn chưa dứt lời, trong tế đàn đã lần lượt phát ra ba tiếng "uỳnh".
Ba con quái vật cấp Bán Thần đối ứng với "Quỷ pháp sư", "Bí pháp sư" và "Kẻ ký sinh" giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt, chỉ vừa giãy dụa đã trực tiếp nổ tung, hóa thành những cục máu thịt tỏa ra đốm sáng có màu sắc khác nhau.
Những cục máu thịt này giống như có lực sinh mệnh, bị một sức mạnh nào đó khó diễn tả bằng lời dẫn dắt, tụ tập lại giữa không trung, phác họa ra những phù hiệu tà dị dơ bẩn.
Vô số phù hiệu tụ tập lại, chậm rãi hình thành một cánh cửa lớn cao quá năm mét mà máu thịt vẫn còn đang mấp máy trên đó.
Cánh cửa lớn này dựng trên tế đàn, bên trong tối đen, không biết nối đến đâu.
Ngọn nến đại diện cho ngài "Gate" kia đột nhiên bốc cháy hừng hực, chiếu sáng cả "cánh cửa máu thịt", chiếu sáng mảng bóng tối bên trong.
Trong bóng tối, có những quả cầu ánh sáng do ánh sao mỏng manh ngưng tụ thành, nhìn kỹ thì thấy chúng đều giống như những con sâu kỳ dị đang gập người.
Những quả cầu ánh sáng này nhanh chóng bay lên, hợp lại thành một cánh tay khổng lồ, nó xuyên qua "cánh cửa máu thịt" còn có chút khó khăn.
Cánh tay rõ ràng không thuộc về nhân loại này chống xuống tế đàn, dùng sức để chui ra ngoài, khiến "cánh cửa máu thịt", thậm chí cả khu rừng, cả hòn đảo đều phải rung chuyển, giống hệt một trận động đất.
Verdu sung sướng nhìn cảnh tượng này, sau đó tầm mắt đột nhiên mờ đi một nửa.
Có thứ gì đó từ trên mặt hắn rơi xuống bụi cỏ.
Verdu theo bản năng cúi đầu, chỉ thấy một con mắt hằn tơ máu đang lăn dưới đó.
Bộp, bộp, bộp, tai hắn, mũi hắn, con mắt còn lại của hắn và máu thịt trên người hắn, từng miếng từng miếng rơi xuống, tất cả đều ngấm ra chút ánh sao.
Bịch!
Cả người hắn ngã xuống đất, máu thị hoàn toàn rơi rụng.
Lúc này, cánh tay kia rốt cuộc cũng chui qua được "cánh cửa máu thịt", bắt đầu thử rút những phần còn lại ra.
Đoàng đoàng!
Trong bóng tối được chiếu sáng sau cửa, những tia chớp khổng lồ hình thành một cơn bão, giáng xuống dưới, nhưng lại bị một cơn thủy triều màu máu đột nhiên xuất hiện nuốt chửng.
Rốt cuộc, một bóng dáng rất lớn được tạo thành bởi những "quả cầu ánh sáng" thuần túy xuyên qua "cánh cửa máu thịt".
Giây tiếp theo, những "quả cầu ánh sáng" này bắt đầu con rút lại và chồng lên nhau, dường như muốn tiến hành tổ hợp lại để sinh ra chất biến, theo đó trong cánh rừng rậm xung quanh xuất hiện từng khe hở u ám đến từ giữa không trung.
Những khe hở này trực tiếp nuốt chửng các bộ phận khác nhau của cây cối, khiến chúng trở nên kỳ quái.
Cùng lúc đó, trong khe hở có cơn lốc không biết bắt nguồn từ đâu thổi ra, càn quét bốn phương tám hướng, toàn bộ hòn đảo đảo Blue Mountain ở Bayam đều rung chuyển dữ dội như sắp chìm nghỉm.
Trong giáo đường Sóng Biển, Arges Wilson vốn đang phiền não vì Verdu "Truyền tống" đi không thể nào theo dõi được, đột nhiên nghe thấy những tiếng mở cửa liên tiếp vang lên.
Những cánh cửa ở những nơi khác nhau trong thành phố này đều tự động mở ra vào thời khắc này.
"Việc này..." Arges nghiêng đầu nhìn về cánh rừng rậm bên ngoài thành phố, dường như là nơi bắt nguồn của sự bất thường này.
Rầm rầm!
Chớp mắt khi cánh cửa bị mở ra, Dereck trong thành Bạc Trắng mới đã sớm tỉnh dậy do cơn rung chấn chợt nhíu mày.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trong các thành phố lớn Backlund, Trier, Saint Miquelon, toàn bộ những thứ gọi là cửa đều tự động mở ra.
...
Phía trên sương mù xám, trong cung điện xa xưa đã sập một nửa, "cơn lốc xoáy sâu mềm" điên cuồng theo bản năng tấn công bóng người màu vàng nhạt và phù hiệu "Kẻ Khờ", nhưng không thể thành công.
Gần một phút trôi qua, "Thần đèn" bỗng cười nói:
"Ngươi quả thật không phải là hắn, nếu không ta đã vặn vẹo lời hứa vừa rồi của ngươi, để phong ấn cho hắn bố trí tự động giải trừ."
"Chỉ có chủ nhân cũ bị vặn vẹo lời nói mới đạt được hiệu quả này? Lần trước ông đã dựa vào cách này để nhận ra tôi không phải là "Chủ nhân quỷ bí"?" Giọng của Klein truyền ra từ trong phù hiệu của "Kẻ Khờ".