Chương 1790 Đêm ấy (1)
Đêm khuya, tiếng cửa sổ mở lạch cạch khiến Wendel từ giấc ngủ say bừng tỉnh dậy, cảnh giác xuống giường, nhìn xung quanh một vòng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Utopia gặp phải bão? Wendel mấy hôm không ngủ ngon, khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ say, lại không thể không rời giường, suy nhất thời còn đang ngưng trệ, cả người hơi lơ mơ.
Anh ta chợt phát hiện, cửa sổ mở ra không hề có gió thổi tới, cũng không có mưa hắt vào, giống như anh ta tự mở ra trong lúc mộng du, để hít thở không khí trong lành.
Wendel chợt liên tưởng đến những sự kiện siêu phàm mình từng trải qua và tìm hiểu trong hồ sơ, liên tưởng đến nỗi sợ hãi không rõ từng ngự trị trong tâm linh mình.
Anh ta không biết kế tiếp còn xảy ra chuyện như thế nào, cũng không đoán được mình sẽ gặp được chuyện gì, sau lưng chợt ớn lạnh, cả người khẽ run rẩy.
Đúng lúc này, anh ta nghe thấy tiếng ồn ào vang lên bên ngoài, đủ loại âm thanh chui vào tai anh ta.
Trong tiếng chạy bình bịch, còn có tiếng thẩm phán đang phán xét hành động nào đó, có tiếng chỉnh đốn trật tự trước mắt, cũng có tiếng gọi ầm ĩ không hề che giấu.
"Bộ phận phong ấn dưới lòng đất xuất hiện sự bất thường!"
"Nâng cao mức độ cảnh giới!"
Bộ phận phong ấn trong lòng đất? Dưới lòng đất khách sạn "Hoa diên vĩ" có vật phong ấn gì? Wendel nghe vậy thì hoang mang kinh ngạc, không nhịn được đi tới cửa, liếc nhìn xung quanh.
Anh ta lập tức nhìn thấy các đồng nghiệp MI9 tuy không quen nhưng cũng miễn cưỡng tính là biết nhau, thấy đại tá Dilcha trực ban đêm nay.
MI9 thông qua mình tìm đến Utopia rồi? Muốn xử lý sự bất thường ở nơi này? Wendel vừa nảy ra một suy nghĩ như vậy, đã lập tức nhíu mày theo bản năng,
Anh ta phát hiện sự bài trí trên hành lang bên ngoài hoàn toàn khác hành lang không những có đèn tường khí gas, còn có đế nến cổ điển của khách sạn "Hoa diên vĩ"; nền nhà được bảo trì vô cùng sáng bóng; chiều cao tòa nhà hơn ba mét...
Đây... đây không phải là khách sạn "Hoa diên vĩ"... Wendel đột nhiên xoay người, một lần nữa quan sát phòng mình đang ở.
Anh ta nhanh chóng nhận ra đây là phòng ngủ của mình ở tổng bộ MI9, rương hành lý nằm lẳng lặng trong góc, không hề có dấu hiệu bị di chuyển.
Wendel nhớ rất rõ lúc trước mình tới Utopia bằng nhà tắm trong phòng, lúc đầu còn không nắm chắc lắm, cho nên không mang theo hành lý, chỉ lấy tập công văn của tòa án trị an Utopia.
Bịch bịch bịch! Anh ta bước nhanh đến bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài.
Đập vào mắt Wendel là vườn hoa và bãi cỏ thuộc về tổng bộ MI9 kia.
Mình, mình trở lại Backlund rồi? Hay là, mình căn bản không hề tới Utopia, vừa rồi chỉ là mệt quá nên đã nằm mơ khi ngủ? Wendel mờ mịt trở lại giường, ngồi xuống.
Mấy chục giây sau, anh ta đột nhiên đứng bật dậy nhặt áo khoác dưới đất lên.
Sau đó, Wendel nhìn thấy tập công văn của tòa án Utopia vốn nên nằm trong ngăn kéo thì nay lại đang lẳng lặng ở trong túi sườn của áo khoác.
Anh ta chợt im lặng, giống như đã biến thành một pho tượng.
...
Tác gia chuyên mục lữ hành Monica cũng giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng cửa sổ và cửa chính đập mạnh vào tường.
Cô ngồi dậy, kéo chăn lên che trước ngực.
Monica vẫn còn buồn cười, phản ứng đầu tiên là có cướp xông vào khách sạn, bèn định hét ầm lên, gọi cảnh sát.
Nhưng trong mấy chục giây kế tiếp, Monica hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân đi vào phòng mình, chỉ thấy trên hành lang dường như đang có nhiều người tụ tập.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không giống như có bão..."
"Có người phá phách sao?"
"Lũ hề chết tiệt, nếu để tao biết là ai, tao nhất định sẽ quất nát mông nó!"
...
Tiếng bàn tán vang lên xôn xao, xen lẫn tiếng mắng chửi.
Monica nghe qua không cảm thấy gì, ngược lại từ những lời nói của đám người bên ngoài, nghiêm túc suy nghĩ về nguyên do của sự kiện kỳ dị này, muốn viết nó vào quyển bút ký du lịch của mình.
Nhưng càng nghe, cô càng thấy không đúng.
Khách sạn "Hoa diên vĩ" ở Utopia nào có nhiều khách như vậy!
Cô nhớ rất rõ, tầng của mình cùng lắm là có năm phòng có khách ở, đấy là còn gồm cả phòng của cô.
Trong khoảnh khắc này, Monica nghĩ đến câu chuyện ma mình từng được nghe kể, nhất thời có cảm giác ngoài cửa toàn là oan hồn u ảnh.
Cô vốn duỗi chân xuống giường, định đi ra cửa, tham gia vào cuộc thảo luận để biết thêm chi tiết, dùng làm tư liệu sáng tác, lúc này, lập tức thu chân về, cả người co ro run rẩy.
Mấy giây sau, cô nghe thấy có một người đàn ông lên tiếng:
"Tôi hỏi chủ khách sạn, ông ấy nói cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ vừa rồi có một cơn bão ngắn đổ bộ vào."
"Trở về phòng nghỉ ngơi đi, khóa kỹ cửa sổ. Hầy, sáng sớm mai tôi còn phải tới bảo tàng vương quốc."
Bảo tàng vương quốc... Monica ngẩn ra.
Là một tác gia chuyên đề lữ hành, cũng là một khách du lịch từng ở Utopia một thời gian dài, cô đương nhiên biết nơi này không có bảo tàng vương quốc.
Mà ở vương quốc Ruen, bảo tàng nổi tiếng như vậy tất nhiên là ở Backlund.
Mà từ Utopia đi xe lửa hơi nước đến Backlund, cần phải mất mấy tiếng đồng hồ, cho dù là đi từ sáng sớm, đến nơi cũng không kịp trước khi bảo tàng vương quốc đóng cửa.
Monica nghi hoặc, chậm rãi bỏ chăn ra, nghe tiếng động bên ngoài cửa sổ không ngừng truyền đến.
Cô cẩn thận xuống giường, đi ra cửa.
Trong quá trình này, cô dần nhìn thấy rõ căn phòng được ánh trăng chiếu rọi.
Monica thiếu chút nữa thì hét ầm lên.
Đây không phải là phòng nghỉ mà cô đã ngủ trước đó!
Bất kể là cách bài trí hay bốc cục đều hoàn toàn khác!
Câu chuyện ma quỷ vừa nhớ tới lại ùa vào đầu óc cô, khiến hai chân cô mềm nhũn, suýt thì không đứng nổi.
Đúng lúc hai hàm răng Monica đang đánh vào nhau cầm cập, thì cô thấy một tấm danh thiếp khách sạn đặt trên bàn, đây là thứ được chuẩn bị cho khách nghỉ lại, ra ngoài mang theo nó có thể tìm được đường về. Cho dù bản thân không biết chữ, cũng có thể dùng nó để nhờ người chỉ đường.
Monica theo bản năng lại gần, nương theo ánh trăng để nhận ra chữ trên danh thiếp.
Khách sạn Calpensa, khu tây Backlund, phố Morning.
Khu tây Backlund... Backlund... Hai mắt Monica trợn to, sinh ra cảm giác thời không sai lệch.
...
Trong một căn nhà có lò sưởi tường, khu Hilston, Backlund.
Furth nghe thấy tiếng cửa sổ mở sầm sập, nhưng không tỉnh lại ngay, bởi vì cô rơi vào một cơn ác mộng quái đản, không thể nào thoát ra được.
Cô mơ thấy thầy Dorian Gray Abraham bị vật phong ấn của gia tộc ảnh hưởng, máu chảy đầm đìa mà chết trước mặt mình, mơ thấy bản thân bị mất khống chế, hóa thành những con sâu lấp lánh ánh sao gấp khúc thành hình cánh cửa, sau đó không tự chủ được mà bay về một cánh cửa máu thịt, mơ thấy tận thế giáng xuống, thủy triều màu máu dữ dội bao phủ toàn bộ thế giới, đám người Hugh và Hermann Sparrow đều không thể sống sót...
Rốt cuộc Furth thoát khỏi giấc mơ, ngồi bật dậy, há miệng thở dốc.
Là một Bán Thần, còn là Bán Thần từng là "Nhà chiêm tinh", cô biết giấc mơ như vậy chắc chắn có ý nghĩa gì đó, vội vàng cất cảm xúc đi, ngẩng đầu nhìn về phía trước.