Chương 1810 Nhánh sông (1)
Vài giây sau, anh giơ tay lấy một đồng vàng từ trong "Nguyên bảo" ra.
Đây là một trong năm đồng vàng đã nhiễm khí tức của "Nguyên bảo", có chút thần kỳ.
"Cước phí lần này." Klein mỉm cười, đưa đồng vàng qua.
"Lần này..." "Không..." Sau khi hai cái đầu tóc vàng mắt đỏ của Reinette Tincole nói xong, hai cái còn lại đột nhiên không nói nốt.
Cô có linh cảm rất mạnh, dường như cũng cảm giác được gì đó.
Giây tiếp theo, một trong hai cái đầu không lên tiếng ngẩng lên ngậm lấy đồng vàng trong tay Klein.
"Được rồi." Klein thu tay lại, mỉm cười nói.
Sau đó anh thuận miệng hỏi một câu:
"Tiểu thư Sharon và Maric còn ở Backlund không?"
"Còn..." Tiểu thư tín sứ nói địa chỉ hiện giờ của học sinh cho Klein biết.
...
Trong một căn nhà, Maric ngồi bên cạnh bàn dài, thuần thục đánh bài với đám xác sống của mình.
Đột nhiên, trên một chiếc ghế trống chợt xuất hiện bóng dáng của Sherlock Moriarty, anh bỏ mũ xuống, không hề khách sáo lấy một quân bài còn chưa lật trong tay một xác sống.
Maric ngẩng đầu nhìn anh một cái, đôi môi mấp máy, nhưng cuối cùng không lên tiếng.
Hắn để xác sống đảm nhiệm việc chia bài tiếp tục chia bài.
Cứ thế, Klein gia nhập đội ngũ của họ, chơi một vài ván, có thua có thắng.
Trong một góc bên cạnh, Sharon mặc váy dài kiểu cung đình, đầu đội mũ mềm tinh xảo không biết đã xuất hiện từ khi nào, một tay chống cằm, lẳng lặng xem chơi bài.
Sau khi chơi khoảng hai giờ, Klein đứng dậy, chính thức cúi chào tiểu thư Sharon và Maric.
Sau đó anh mỉm cười, đội mũ lên, đi từng bước ra cửa, biến mất ở nơi đó.
...
Sâu trong linh giới, bên ngoài màn sương mù mỏng che giấu thành phố Calderon, Klein đã nhận xong ba lượt trị liệu xuất hiện ở nơi này.
Bởi vì không rõ hiện giờ Amon đang ở trong trạng thái thế nào, cho nên, Klein không dám chậm trễ thêm, sau khi vấn đề tinh thần được giải quyết sơ bộ, anh lập tức đến Calderon, chuẩn bị lấy nước "Dòng sông vĩnh ám".
Mà vì nó liên quan đến "Nguyên chất" nên anh chỉ có thể tiên đoán và bói toán ở mức độ nhất định, lờ mờ thấy một vài hình ảnh, không thể đưa ra phán đoán chính xác.
Klein nhìn quanh một vòng, giơ tay triệu hồi hình ảnh của bản thân trước đó vài phút trong lỗ hổng lịch sử, để bản thể trở về "Nguyên bảo".
Ý thức anh lập tức chuyển sang người hình chiếu, để nó có được cảm giác thực chất.
Tiếp đó, Klein lại bắt vào hư không, rút ra hình chiếu lịch sử của "Gậy chống ngôi sao".
Thẳng thắn mà nói, sau khi có thể thông qua "Nguyên bảo" sử dụng phần lớn năng lực phi phàm của con đường "Học đồ" dưới danh sách 0, Klein thật ra không cần vật phong ấn cấp "0" "Gậy chống ngôi sao" này nữa, sự thần kỳ của nó anh cơ bản có thể tái hiện ra được, hơn nữa gần như không có hiệu quả xấu.
Nhưng, anh luôn cho rằng một vị Thiên sứ vẫn nên có một món vũ khí cận chiến, bởi vì không biết khi nào bản thân sẽ rơi vào cảnh nguy khốn năng lực siêu phàm mất đi hiệu lực thuộc loại hình chủ động.
Trong thế giới thần bí, việc này chắc chắn có khả năng xảy ra, bất kể là năng lực hạn chế quy tắc của con đường "Người trọng tài", hay là một vị "Ngoại thần" nào đó gây ra tình huống năng lực siêu phàm mất đi hiệu lực trong mức độ nhất định, đều có khả năng đạt được hiệu quả tương tự.
Trong tình huống đó, cầm một chiếc gậy chống rắn chắc, mang một ít hiệu quả bị động trực tiếp đập vỡ đầu kẻ địch, vẫn có thể xem là một biện pháp hữu hiệu.
Là một Vua Thiên Sứ con đường "Nhà bói toán", chuẩn bị trong mọi phương diện là một loại bản năng!
Klein cầm theo "Gậy chống ngôi sao", giữ mũ dạ trên đỉnh dầu, lấy vật phẩm trang sức hình chim bằng vàng từ "Nguyên bảo" ra, đặt nó vào trong túi áo trên ngực trái của mình.
Sau đó, anh bước từng bước tiến vào thành phố Calderon - thần quốc của thuỷ tổ Chim bất tử Gregory, vị từng là Tử Thần thời viễn cổ.
Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một hố sâu khổng lồ nhìn không thấy đáy, đủ loại kiến trúc hình thù kỳ quặc xây vòng quanh cái hố này, từng vòng nối tiếp nhau kéo dài xuống dưới, hợp thành một thành phố rộng lớn vượt quá cả nhận thức của người thường.
Những kiến trúc này có khi là căn nhà đơn độc do những cột đá màu trắng xám chống đỡ, có khi là quan tài khổng lồ hình chữ nhật, không có cửa sổ, cửa phòng mở trên nóc nhà, có khi là một huyệt mộ, lối vào dựng một tấm bia đá, có khi là căn nhà do xương trắng dựng thành, trông khá lộn xộn...
Càng tới gần đáy hố, kiến trúc càng được giữ nguyên vẹn hơn, càng gần phía trên thì càng đổ nát nhiều, tràn đầy cảm giác suy vong và tan hoang do thời gian bào mòn.
Klein chỉ nhìn thoáng qua, để xung quanh mình hiện lên màn sương mù xám màu nhàn nhạt, trực tiếp dựa vào địa vị của "Nguyên bảo", chống lại quy tắc Calderon sẽ chuyển hóa toàn bộ sinh linh thành người chết.
Biến thành người chết với anh mà nói cũng không phải là ảnh hưởng quá tiêu cực, chỉ là bản thân anh không thích cảm giác lạnh lẽo như băng ấy.
"Nước lũ xám trắng" dâng lên lúc trước đều lùi lại rồi..." Klein đội mũ dạ, khoác áo gió, chống gậy, gật đầu như có điều suy tư, đi từng bước xuống chỗ sâu ở Calderon mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Lần này anh sử dụng năng lực phi phàm con đường "Kẻ ăn trộm", trực tiếp đánh cắp khoảng cách cảm nhận được trong phạm vi, dúng nó để né tránh đám quái vật nguy hiểm sống trong thành phố thần bí này quấn chân.
Không phải anh sợ, phe phải sợ là lũ quái vật mới đúng, nếu không phải anh không muốn lãng phí thời gian, thì thật ra không ngại nhân cơ hội thu thập một đám bí ngẫu, bù vào tổn thất do Utopia bị hủy diệt.
Ngoài nguyên nhân này, Klein còn kiêng kỵ một điểm khác:
Calderon là thành phố vong linh, chỗ sâu trong lòng đất rất có khả năng tồn tại "Dòng sông vĩnh ám", mà bí ngẫu trên bản chất đã là người chết, một khi đến gần lòng đất còn có khả năng xuất hiện dị biến,
Đi từng "bước" xâm nhập vào trong, Klein phát hiện mình hơi cả nghĩ rồi:
Các loại quái vật trốn trong thành phố này không có con nào có gan xuất hiện, khí tức của "Nguyên bảo" khiến bản năng cầu sinh của chúng chiến thắng khuynh hướng điên cuồng và thói quen săn mồi.
Càng đi sâu xuống lòng đất, xung quanh Klein càng yên tĩnh, những kiến trúc kỳ quặc này rõ ràng vẫn giữ được nguyên vẹn, lại giống như đã chết rất nhiều năm rồi, ngay cả bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo, đen tối, mục nát.
Cảm giác bây giờ giống hệt như đang xem một bộ phim câm đen trắng, nếu không phải còn nghe thấy "tiếng hít thở" và "tiếng tim đập" của bản thân thì mình đã nghi ngờ có phải mình bị điếc rồi không... Klein khẽ ho một tiếng, dùng cách lẩm bẩm để chống lại sự im lặng chết chóc này.
Trực giác của anh tin rằng một khi bản thân thích ứng với hoàn cảnh này, cả thể xác và tinh thần đều trở nên yên tĩnh, như vậy về ý nghĩa thực sự chẳng khác nào đang từ từ chết đi mà không thể cứu vãn.
Càng tới gần lòng đất, cảm giác này càng mạnh mẽ.
Klein không ngừng đánh cắp khoảnh cách, đi một hồi lâu, rốt cuộc nhìn thấy đáy của hố sâu.
Không, đây không phải là cái đáy trên ý nghĩa thực tế, chỉ là một cung điện đen kịt khổng lồ chặn đường đi xuống.