← Quay lại trang sách

Chương 1825 Nửa

Một chỗ khác của tinh giới, tầng ngoài của quốc gia kỳ diệu do các quyển sách tạo thành, trên quầng sáng giống vậy, có những tia sáng nhạt màu đồng thau nhanh chóng vọt ra, phác họa thành những phù hiệu thần bí, dường như đang tìm điểm mấu chốt của kết cấu hoặc biện pháp hữu hiệu để chỉ cần dùng một đòn là có thể phá hủy bức tường.

Trong quá trình này, những tia sáng nhạt hình thành một đôi mắt hư ảo, nhìn thẳng vào chỗ yếu nhất, tạo ra một con mắt ở đó.

Mà bên trong quầng sáng, cũng có ánh sáng nhạt giống vậy đang bay lượn, liên tục chế tạo lại bản thân, thay đổi điểm mấu chốt của kết cấu.

Điều này khiến hai bên nhìn có vẻ như đang so đấu năng lực tính toán, trong thời gian ngắn không thể phân ra thắng bại.

Sâu trong đại dương đang bị bao phủ bởi sấm chớp, cuồng phong, mưa to kia, chợt lóe lên một tia sáng.

Nó mang theo một phần vật chất, tốc độ gần đến đến cực hạn, tạo ra một "cơn sóng" cuồng bạo có thể hủy diệt cả hành tinh.

"Cơn sóng" cùng tia sáng không ngừng đập vào quầng sáng như lăng kính kia, khiến nó rụng xuống vô số đốm sáng.

Không biết từ lúc nào, trong quầng sáng dâng lên một đại dương hư ảo giống như dung hòa toàn bộ màu sắc, toàn bộ khả năng, nó giống như đóng băng cảnh vật xung quanh, khiến tia sáng mang theo gió bão chậm hơn rất nhiều, tia sáng này lúc thì tăng tốc, lúc thì chậm lại, cứ thế lặp đi lặp lại, không hề bỏ cuộc.

Lấy "Biển hỗn độn" làm cội nguồn, lấy "Tạo vật chủ chân thật" làm trụ cột, Adam "Tưởng tượng" ra ba "Tính duy nhất", nhét chúng vào hệ thống này, điều này khiến hắn dường như đã vượt qua giới hạn của danh sách, trở thành nửa "Cựu nhật", chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân đã ngăn chặn và vây hãm ba vị Chân thần danh sách 0 "Mặt Trời Vĩnh Ám", "Chúa Tể Của Gió Bão" và "Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ" trong thần quốc của chính mình!

Giờ phút này, hắn dường như đã lấy lại trạng thái mạnh nhất lúc trước, biến thành vị thần Viễn Cổ Thái Dương tàn sát từng vị cổ thần kia.

Hắn dùng hai con đường "Nhà không tưởng" và "Người Treo Ngược" để làm nền tảng sau khi sống lại, ngoại trừ đặc thù có thể hồi sinh của bản thân chúng, còn vì hắn đã nguyên cứu ra sự lựa chọn có xác suất lớn nhất trở thành "Thượng đế":

Dùng một trong hai con đường "Nhà không tưởng" và "Người Treo Ngược" trở thành Chân thần, bước đầu nắm giữ "Biển hỗn độn", sau đó theo thứ tự thu hồi "Tính duy nhất" và đặc tính phi phàm danh sách 1 còn lại, đây là con đường tấn thăng "Chủ nhân tinh giới" dễ dàng nhất, ít mạo hiểm nhất.

Mà ở đây, "Nhà không tưởng" còn hơn một chỗ đặc thù so với "Người Treo Ngược".

Sau khi "Nhà không tưởng" bước đầu khống chế "Biển hỗn độn", cũng dung nạp phần "Tính duy nhất" thứ hai và đặc tính phi phàm danh sách 1 tương ứng ở một mức độ nào đó, hắn có thể dựa vào "Tưởng tượng", cụ thể hóa ra biểu trưng và quyền lực giả tương ứng, khiến bản thân trong thời gian ngắn đạt được cấp bậc vượt quá danh sách, có thực lực của nửa "Cựu nhật".

Nhưng, ở cuối kỷ đệ tam, kế hoạch của thần Viễn Cổ Thái Dương là: sau khi bị "Ám sát", lập tức cho Saslier ở "Vương đình Người khổng lồ" sống lại, thu hồi "Tính duy nhất" và ba phần đặc tính phi phàm danh sách 1 "Người Treo Ngược" trước, một lần nữa trở thành Chân thần danh sách 0, sau đso lại dùng "Phiến đá báng bổ" thứ nhất đặt bên cạnh, bước đầu nắm "Biển hỗn độn" trong tay. Có nền tảng này, lại tiếp tục để "Thiên sứ không tưởng" Adam thức tỉnh, trở về chủ thể, tạo thành cột chống.

Đợi đến khi xây dựng xong hệ thống này, thần Viễn Cổ Thái Dương sẽ lợi dụng năng lực chăn thả của "Người Treo Ngược" và thủ đoạn phân tách "Nhân cách hư cấu" của "Nhà không tưởng", khống chế "Tính duy nhất" và một phần đặc tính phi phàm danh sách 1 của ba con đường "Mặt Trời", "Độc giả", "Thủy thủ", khiến địa vị và thực lực của bản thân gần với "Cựu nhật", hơn nữa còn giữ được sự ổn định ở giới hạn thấp nhất.

Hắn không trực tiếp dung nạp "Biển hỗn độn", dung nạp "Tính duy nhất" và đặc tính phi phàm danh sách 1 của ba con đường còn lại, là vì không muốn tấn thăng "Cựu nhật", biến thành trụ cột trong thời đại ấy, làm vậy sẽ khiến "Thượng đế" sống lại, bản ngã của mình bị mất đi.

Hắn định nắm trong tay cục diện và tài liệu, đợi đến khi tận thế cận kề, mới hoàn thành bước cuối cùng, trở thành trụ cột có ý thức của riêng mình.

Mà lúc ấy hắn không định dùng "Nhà không tưởng" làm nền tảng, là vì hắn không lấy được "Bút của Al Sukhod", thiếu mất một phần tài liệu chính, đợi sau khi đám Vua Thiên Sứ phản bội, kế hoạch bị thất bại, sống lại trên người Adam, hắn mới quyết định nhân cơ hội do tai họa này mang đến, bước lên con đường kia.

Giờ phút này, Adam hóa thành một bóng ánh sáng khổng lồ đứng trên mặt nước đen kịt hỗn độn, để tinh giới phản chiếu trong đôi mắt mình, khiến ba Chân thần khó mà đột phá hạn chế.

Xung quanh hắn, những luồng hào quang keo theo đuôi lửa, không ngừng từ trên cao giáng xuống, chiếu sáng toàn bộ Vùng đất bị thần vứt bỏ, để nam bắc đại lục đồng thời ở trong trạng thái giữa trưa.

Trong gác chuông còn sót lại ở Bayam, Amon ngồi trên tay vị đẩy chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh, hai tay chống xuống, cả người đột nhiên nhảy lên, tiến thẳng vào tinh giới.

Trong quá trình này, tay trái hắn không biết từ khi nào đã có thêm một phiến đá xa xưa loang lổ.

"Phiến đá báng bổ" thứ nhất!

Amon từng dùng nó để vá lỗ hổng do nghi thức trở về của ngài "Gate" gây ra, ngăn cản sự xâm nhập của "Mẫu Thần Đọa Lạc".

Đợi đến khi nghi thức trở về kết thúc, cánh cửa máu thịt hoàn toàn rút lui, không còn đường nối liền, hắn lại thu "Phiến đá báng bổ" về.

Lúc này, Amon tiện tay ném phiến đá loang lổ xa xưa này ra, để nó từ tinh giới rơi xuống một nơi nào đó trong Biển sương mù.

Đó là một núi xuyên qua sương đen vô biên vô hạn.

Không nhìn thấy được chân núi, bốn phía của nó dường như có một đại lục.

Sau khi "Phiến đá báng bổ" thứ nhất rơi xuống, chính xác cắm vào đỉnh của ngọn núi, biến hóa ra một đại dương hư ảo dung hòa toàn bộ màu sắc.

Cùng lúc đó, Amon tiến vào tinh giới, nhìn thấy ngọn núi cao nhất của dãy núi Honakis đang bị "Cấy ghép" vào đây, nhìn thấy cung điện xa xưa đổ nát trên đỉnh núi.

Thân thể đội mũ mềm chóp nhọn, mặc áo dài cổ điển của hắn nhanh chóng nở to, chớp mắt đã bằng một ngọn núi.

Miệng hắn mở ra, dường như muốn nuốt chửng cả cung điện đổ nát to lớn của Antigonus vào trong miệng.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy một bóng người mờ ảo mơ hồ.

Bóng người ấy mặc váy đen dài nhiều lớp nhưng không rườm rà, bên trên điểm xuyết rất nhiều ánh sao.

Bóng người này cũng to bằng Amon hiện giờ, phần eo lần lượt mọc ra một đôi tay phủ đầy lông đen, gương mặt xinh đẹp hiền dịu được che bởi một chiếc khăn voan mỏng.

Đôi mắt cô dường như chứa đựng cả bầu trời sao, khiến người ta cảm thấy vừa yên bình vừa sợ hãi.