Chương 59 Bạn trai giận rồi phải dỗ thế nào
“À, vâng.”
“Tiểu Đường này, hôm nay giám đốc có nói với anh về em, ông ấy nói rất ngạc nhiên về em. Một cô gái như em lại có thể làm việc năng suất đến như vậy. Anh cũng rất tán đồng, khả năng thích ứng công việc của em rất tốt, trong tất cả những người vào công ty cùng thời điểm em là người ưu tú nhất.”
“Cám ơn.”
Thang máy xuống tầng, Thẩm Thanh Đường cảm giác được anh ta làm như vô tình nhích gần về phía cô, nhưng vì đang trong giờ tan làm, trong thang máy rất đông, người chen chúc nhau, cô không thể nói anh ta cố ý được, chỉ có thể cố gắng hết khả năng nhích về phía cô gái bên cạnh.
Cửa thang máy mở ra.
Thẩm Thanh Đường cảm ơn trời đất.
Nhóm trưởng đi theo cô, nhìn thấy túi xách cô đeo, nói: “Túi này đắt lắm, phải hơn mấy vạn.”
“Vâng. Bạn trai tôi đến đón, tôi đi trước.”
Thẩm Thanh Đường thật sự không muốn dây dưa với anh ta thêm nữa, cô nghĩ nơi này dù sao cũng là sảnh chung, nếu anh ta giữ mặt mũi hẳn sẽ biết điểm dừng.
“Gấp gì chứ, không nỡ để bạn trai đợi sao?” – Nhóm trưởng cười cười: “Mức sống của em chắc là không thấp đâu, chi phí hằng tháng phải tiêu khá nhiều đúng không, tiền lương có đủ tiêu không?”
“Mấy cô gái như em anh gặp nhiều rồi, dáng vẻ xinh đẹp, quần áo túi xách đồ trang điểm chắc chắn rất nhiều, cuộc sống lung linh tươi đẹp. Nếu không thì chẳng phải đang lãng phí gương mặt này sao? Có điều anh đoán tiền lương của em chắc chắn không đủ tiêu đâu, bạn trai chắc cũng cho em tiền nhưng mà anh tò mò, anh ta có đủ khả năng không?”
Hơn một tháng anh ta luôn nghe Thẩm Thanh Đường nói có bạn trai nhưng chưa từng thấy người thật bao giờ, bảo là có xe đưa đón nhưng chưa từng thấy xe đâu, nếu là con xe tốt thì sợ gì bị người ta thấy, e là chỉ là một chiếc xe điện mấy chục ngàn.
Người chạy chiếc xe mấy chục ngàn không thể chịu nổi cuộc sống xa hoa như Thẩm Thanh Đường. Anh ta thì khác, anh ta đã ngoài ba mươi, dù là tiền tiết kiệm hay tiền lương thì những người đàn ông trẻ tuổi không thể nào so với anh ta được.
“Hay em theo anh đi, mỗi tháng anh cho em ba vạn, cũng không cần em chia tay bạn trai, bên cạnh anh mỗi ngày là được. Khi nào em chán ghét tên bạn trai kia thì anh cho em thêm hai vạn. Quà tặng thông thường như túi xách gì đó tùy em chọn.”
“Ba vạn?”
Đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh lùng ở phía sau, không biết Hứa Kim Dã đến đây từ lúc nào, cười như không cười, ánh mắt khép hờ, tầm mắt lướt nhìn mặt tên nhóm trường.
Thẩm Thanh Đường sững sờ, cảm thấy đau đầu.
“Anh là ai?”
Nhóm trưởng híp mắt nhìn Hứa Kim Dã.
Hứa Kim Dã mím môi: “Tôi? Tôi là bạn trai nghèo khổ của cô ấy.”
Nhóm trưởng: “…”
Trong lòng nhóm trưởng thầm nghĩ chả trách trông quen quen, có lẽ là trong buổi liên hoan đón người mới lần trước từng thấy ảnh trong điện thoại của Thẩm Thanh Đường.
“Nếu tôi đồng ý chia tay thì anh cho tôi bao nhiêu?” – Hứa Kim Dã hỏi.
Nhóm trưởng ngạc nhiên, liếc mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhìn bộ vest thẳng thớm không hề rẻ tiền Hứa Kim Dã đang mặc, nhưng không ngờ phản ứng của anh ta lại bình tĩnh như vậy.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Đường, trong mắt hiện lên nụ cười vui như kịch, dường như muốn nói tên bạn trai của em cũng chẳng ra làm sao, mà em cứ xem như của báu.
“Tôi cho cậu mười vạn.”
“Mười vạn?”
“Điều kiện tiên quyết là Tiểu Đường đối xử tốt với tôi, sau khi hai người chia tay tôi cho cậu hai mươi vạn.” – nhóm trưởng đẩy gọng kính, điệu bộ lẫn giọng nói khá tự mãn, anh ta đủ vốn để chơi.
Hứa Kim Dã nở nụ cười.
Nhưng trong mắt không hề có ý cười, cằm căng chặt, phần thái dương giữa hai đầu mày cau chặt lại, dường như một loại cảm xúc tàn ác xấu xa nào đó đang chực chờ tuôn trào. Hứa Kim Dã kìm chế, nhìn Thẩm Thanh Đường nói: “Không thể động tay động chân trước mặt em được, sẽ dọa em mất, hay em ra xe trước nhé?”
Lúc anh đánh Đoạn Khải Văn mức độ nghiêm trọng đến thế nào Thẩm Thanh Đường đã biết. Nơi này đông người, đến lúc đó lại bị đăng lên mạng xã hội, lại thêm một đợt dư luận.
“A Dã.”
Thẩm Thanh Đường khẽ gọi anh, đi qua nắm tay anh, lòng bàn tay cô mềm mại: “Em không đi, anh cũng không đánh anh ta được không?”
“Được.”
“Nghe lời em.”
Nhóm trưởng cảm thấy có gì đó không đúng, ho nhẹ: “Tôi đùa thôi, Tiểu Đường là cấp dưới tôi rất xem trọng. Anh cứ coi như tôi chưa nói gì.”
“Tiểu Đường?”
Đã đến giới hạn của Hứa Kim Dã. Tay nắm thành nắm đấm, thậm chí Thẩm Thanh Đường có thể cảm nhận được gân xanh trên tay anh, cô chỉ có thể dùng hết sức giữ anh lại.
“Nếu tôi là anh, tối nay tôi sẽ lập tức viết đơn xin từ chức, sau đó cút khỏi nơi này ngay trong đêm. Con người tôi ghi thù rất sâu, tôi còn thấy bản mặt anh thêm lần thứ hai thì không biết chuyện gì xảy ra đâu.”
“Buồn cười.” – Nhóm trưởng hừ cười: “Anh tưởng anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, nhưng nói vài lời với Giám đốc Tần của anh thì tôi làm được.”
Sắc mặt của nhóm trưởng đột ngột thay đổi: “Anh họ gì?”
“Hứa.”
Anh ta xâu chuỗi lại, người này họ Hứa, khi nãy Thẩm Thanh Đường gọi anh là A Dã, nhớ lại gương mặt kia, đầu óc tên nhóm trưởng loạn cào cào, như không thể đứng vững được nữa, lời nói đến miệng cũng trở nên lắp bắp: “Anh là Hứa Kim Dã?”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ nói đùa thôi. Giám đốc Hứa đừng để trong lòng, tôi…” – Nhóm trưởng khom lưng cúi đầu, thảm hại cực điểm.
“Cút.”
Nhóm trưởng chạy nhanh hơn bất kì ai.
“Hắn ta quấy rầy em bao lâu rồi? – Hứa Kim Dã cụp mắt hỏi.
Thẩm Thanh Đường mím môi dưới, điệu bộ như đã làm sai điều gì, không dám trả lời, chỉ dám giơ một ngón tay lên.
“Hôm nay?”
“Một tháng.”
“…”
Hứa Kim Dã tức đến bật cười: “Kiên nhẫn nhỉ, bị quấy rối một tháng cũng không nói với anh? Thẩm Thanh Đường, anh phát hiện em thật sự có bản lĩnh nha, đi gặp Đoạn Khải Văn không nói với anh thì cũng thôi đi, cái này bỏ qua.”
“Em bây giờ chuyện gì cũng không nói với anh?”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường thấy Hứa Kim Dã tức giận đến như thế này, trong lòng run rẩy, cô chỉ dám lén lút liếc nhìn anh, nói: “Không phải, trước kia anh ta cũng không làm gì quá đáng, em không biết nói sao với anh.”
Giọng Thẩm Thanh Đường càng lúc càng nhỏ, đối diện với ánh mắt kia, toàn thân cô căng thẳng như một con chim cút bé nhỏ, hai tay không biết nên đặt đâu mới phải.
Chuyện này, cô cũng có chỗ làm sai.
“Thôi được, lên xe.”
“À.”
Mãi đến khi đã lên xe, Hứa Kim Dã cũng không nói thêm câu nào.
Thẩm Thanh Đường thắt dây an toàn, cô thấy sắc mặt Hứa Kim Dã vẫn rất tệ, anh giận thật rồi. Xe đã khởi động, bầu không khí trong xe đặc sệt như keo không thể tan chảy.
Hết cách rồi, cô chỉ có thể lấy điện thoại nhắn tin cầu cứu Châu Kỳ.
“Chị Kỳ.”
“Bạn trai giận rồi phải dỗ thế nào?”
Tin nhắn được hồi âm rất nhanh.
[ Châu Kỳ ]: Hứa Kim Dã giận rồi á?!
Sự hóng hớt truyền qua từng con chữ xuyên qua màn hình.
“Vâng.”
[ Châu Kỳ ]: Đơn giản lắm, xài chiêu lần trước chị dạy em đó, khen anh ta, khen cật lực vào.
“Xài rồi.”
Sự thật là anh bỏ ngoài tai.
[ Châu Kỳ ]: …….
[ Châu Kỳ ]: Rốt cuộc là em gái chọc giận Hứa Kim Dã bao nhiêu lần rồi? Có điều, làm tốt lắm!
“……”
Thẩm Thanh Đường gấp đến độ cắn móng tay, hỏi: “Không còn cách nào nữa sao?”
[ Châu Kỳ ]: Đợi chị đợi chị.
Mây giây sau Châu Kỳ gửi tin nhắn đến, lần này là một liên kết được chuyển trực tiếp qua, Thẩm Thanh Đường nhìn kỹ, là một bộ nội y gợi cảm, chất liệu mát mẻ, vải ren mỏng manh làm người khác trố mắt. Chỉ cần nhìn người mẫu mặc đã đủ khiến Thẩm Thanh Đường xấu hổ.
“………………….”
Cái này thì thôi quên đi. Chim cút bé nhỏ lo lắng không yên nghĩ.