← Quay lại trang sách

Phần 2 (tt)

dịch thuật: cao tự thanh

Phần 2 (tt)

ây Môn Bích nói “Y cho rằng đây là dịp tốt để rèn luyện y thuật của y, nên vài năm gần đây, y không ngừng luyện thuốc cho ta, hết loại này tới loại khác”.

Thẩm Thăng Y nói “Hiệu quả ra sao?”

Tây Môn Bích nói “Ít nhất cũng cản trở được bệnh của ta nặng hơn, nếu không chỉ e hiện tại ta cũng không xoay đầu được”. Bà ta lại chợt thở dài một tiếng, nói “Nhưng như thế cũng như hoàn toàn không có ích gì, tuy y trước sau vẫn không nản lòng, nhưng ta đã bắt đầu nản lòng, nhất là ba năm nay, Thê Vân lại không ở bên cạnh, lại càng cảm thấy không có lạc thú làm người”.

Long Uyển Nhi bên cạnh nói chen vào “Mẹ không cần nói thế, tuy cha không có ở nhà, nhưng trong nhà còn có con, vả lại không bao lâu cha sẽ về mà”.

Tây Môn Bích lắc đầu nỏi “Chẳng qua con an ủi ta thôi”.

Long Uyển Nhi nói “Không phải...”.

Tây Môn Bích thở dài nói “Ta biết con là một đứa nhỏ tốt, nhưng ta làm vợ chồng với cha con hơn hai mươi năm, tính tình cha con chẳng lẽ ta không hiểu rõ, nếu y có thể trở về, thì cho dù không có hai chân y cũng sẽ hết sức bò về, tuyệt nhiên không thể đi một lần mất ba năm”.

Long Uyển Nhi cúi đầu.

Tây Môn Bích buồn rầu nói tiếp “Có điều cho dù y đã chết ba năm rồi, chỉ còn bộ xương, ta cũng muốn nhìn thấy bộ xương của y mới cam lòng rời khỏi cuộc đời này”.

Bà ta quay qua Thẩm Thăng Y nói “Chuyện này hy vọng ngươi có thể giúp đỡ ta”.

Thẩm Thăng Y nói “Ta cũng hy vọng có thể giúp đỡ phu nhân tìm được nơi hạ lạc của Long trang chủ”.

Tây Môn Bích nói “Việc đã ba năm, hôm nay ngươi mới bắt tay vào điều tra, rõ ràng vô cùng khó khăn, có điều chuyện máu ma phát sinh gần đây không phải không có quan hệ với việc Thê Vân thất tung, từ trong đó có thể tìm được một chút đầu mốì, xin ngươi cố gắng lưu ý”.

Thẩm Thăng Y nói “Phu nhân cứ yên tâm, ta đã tới đây, nhất định sẽ làm hết sức”.

Tây Môn Bích nói “Có được câu ấy của ngươi thì ta yên tâm rồi, đa tạ ngươi”.

Thẩm Thăng Y vội nói “Không dám”.

Tây Môn Bích nói “Trước khi vào đây, chắc ngươi đã nhìn thấy những máu ma ấy”.

Thẩm Thăng Y nói “Ta đã quan sát ba lần”.

Long Uyển Nhi nói chen vào “Thậm chí Thẩm đại hiệp đã phát hiện ra bí mật bên trong rồi”.

Tây Môn Bích kinh ngạc nói “Thật à?”

Long Uyển Nhi nói “Nhưng y nhất định phải chờ đến ngày mai mới nói cho chúng ta biết”.

Tây Môn Bích chăm chú nhìn Thẩm Thăng Y, nói “Tại sao thế?”

Thẩm Thăng Y nói “Có một số vấn đề nhất định ta phải điều tra xong trong đêm nay, mới có thể xác định”.

Tây Môn Bích nói “Có thể nói hé ra một chút không?”

Thẩm Thăng Y nói “Trước khi chưa thể xác định hoàn toàn, thứ lỗi cho ta được giữ kín”.

Tây Môn Bích nói “Ta hiểu”.

Long Uyển Nhi nói “Mẹ hiểu ý y thế nào?”

Tây Môn Bích nói “Thẩm đại hiệp sợ một sớm suy đoán sai lầm, sẽ làm tổn thương sự tôn nghiêm của một số người”.

Long Uyển Nhi sực hiểu ra gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói “Vô Diện pháp sư kia lại vừa tới đây”.

Tây Môn Bích sửng sốt, nói “Các ngươi gặp y à?”

Long Uyển Nhi nói “Chỉ có một mình nhị thẩm gặp y thôi”.

Tây Môn Bích nói “Lần này y tới làm gì?”

Long Uyển Nhi đáp “Lại tới nói những lời dự báo đáng sợ”.

Tây Môn Bích nói “Lần này y dự báo những gì?”

Long Uyển Nhi nói “Y nói máu ma đã xuất hiện, máu ma đã xuất hiện thì hồn ma ắt cũng sẽ xuất hiện, hồn ma mà xuất hiện thì chỗ chúng ta ắt có người chết”.

Tây Môn Bích nói “Đúng là thế à?”

Long Uyển Nhi nói “Y còn hỏi nhị thẩm ở đây đã có ai chết chưa”.

Tây Môn Bích nói “Vu Mỵ trả lời thế nào?”

Long Uyển Nhi nói “Bà ta đã sợ gần chết, một tiếng cũng không nói ra được”.

Tây Môn Bích nói “Vô Diện pháp sư kia còn nói gì nữa không?”

Long Uyển Nhi nói “Y không nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn trời, cho nhị thẩm nhìn thấy mặt y”.

Tây Môn Bích hỏi “Mặt y ra sao?”

Long Uyển Nhi nói “Một khoảnh trống trơn, đột nhiên toác ra làm hai, máu tươi phun ra, lúc mọi người tới đó thì máu vẫn còn trên mặt đất”.

Tây Môn Bích nói “Máu của y ra sao?”

Long Uyển Nhi nói “Màu tím, giống như những máu ma kia”.

Tây Môn Bích nói “Chẳng lẽ y vốn là một hồn ma sao?”

Long Uyển Nhi nói “Có lẽ thế”.

Tây Môn Bích nói “Sau khi mặt y toác ra phun máu thì thế nào nữa?”

Long Uyển Nhi nói “Toàn thân trên dưới bốc ra khói trắng, sau đó mất hút trong vầng khói”.

Tây Môn Bích nói “Vu Mỵ có bị thương không?”

Long Uyển Nhi nói “Không bị thương, chỉ là sợ tới mức chết dở”.

Tây Môn Bích nói “Sau đó có chuyện gì khác phát sinh không?”

Long Uyển Nhi nói “Có”.

Tây Môn Bích nói “Lại là chuyện gì?”

Long Uyển Nhi nói “Cái nón trúc của cha mang đi lúc thất tung lại xuất hiện chỗ biểu ca”.

Tây Môn Bích biến hẳn sắc mặt, run lên hỏi “Các ngươi có nhận lầm khống đấy?”

Long Uyển Nhi nói “Long Lập khẳng định là không, vì cái nón ấy là chính tay y đan”.

“Đúng là như thế”, Tây Môn Bích hỏi tiếp “Các ngươi có biết cứu cánh bên trong chưa?”

Long Uyển Nhi nói “Mọi người không biết nhưng Thẩm đại hiệp dường như đã có chủ kiến trong lòng”.

Tây Môn Bích nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, đầy vẻ khẩn cầu.

Thẩm Thăng Y đang định lên tiếng, Long Uyển Nhi lại nói tiếp “Nhưng y lại nói ngày mai ắt sẽ Nước rơi đá lộ”.

Tây Môn Bích lập tức thở dài một tiếng, nói “Chờ được ba năm rồi, chờ thêm một ngày có hề gì?”

Long Uyển Nhi chăm chú nhìn Thẩm Thăng Y, nói “Y cũng nói thế”.

Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng.

Tây Môn Bích nói tiếp “Thẩm đại hiệp quả nhiên danh bất hư truyền, tính ra lần này bọn ta tìm đúng người rồi”.

Thẩm Thăng Y nói “Phu nhân quá khen”.

Tây Môn Bích nói “Về những sự tích anh hùng của ngươi ta đã nghe không ít”.

Thẩm Thăng Y nói “Là Long trang chủ kể lại với phu nhân phải không?”

Tây Môn Bích nói “Đúng thế”.

Thẩm Thăng Y nói “Tại sao Long trang chủ lại lưu ý tới những chuyện phát sinh trên giang hồ như thế?”

Tây Môn Bích nói “Vì y vốn là một người giang hồ”.

Thẩm Thăng Y nói “Ủa?”

Tây Môn Bích nói “Nói ra thì là chuyện hai mươi năm về trước”.

Thẩm Thăng Y nói “Ủa?”

Tây Môn Bích nói “Có điều tuy y rút lui khỏi giang hồ nhưng vẫn rất hứng thú đối với những chuyện phát sinh trên giang hồ, nhất là về những người nổi tiếng trên giang hồ y lại càng lưu ý, nên những chuyện về ngươi y đều biết rõ, chuyện gì y biết rõ thì đương nhiên ta cũng biết rõ”.

Thẩm Thăng Y gật đầu.

Tây Môn Bích nói “Nghe nói ngươi dùng kiếm tay trái”.

Thẩm Thăng Y nói “Không sai”.

Tây Môn Bích nói “Ngoài kiếm thuật, nghe nói ngươi cũng nghiên cứu rất sâu về ám khí”.

Thẩm Thăng Y cười nói “Không thể không nghiên cứu”.

Tây Môn Bích nói “Vì sao?”

Thẩm Thăng Y nói “Trong các địch nhân của ta có không ít cao thủ về ám khí, nếu không nghiên cứu một phen, lúc họ dùng ám khí tiếp đãi thì ta làm sao đối phó được?”

Tây Môn Bích nói “Cao thủ ám khí mà các ngươi nói là kể cả Phong Lâm trong mười ba sát thủ và Mãn Thiên Tinh trong năm đại cao thủ ở Giang Nam phải không?”

Thẩm Thăng Y nói “Họ quả thật xứng đáng được gọi là cao thủ ám khí”.

Tây Môn Bích nói tiếp “Công phu ám khí của họ ra sao?”

Thẩm Thăng Y nói “Thủ pháp của Phong Lâm thì độc ác, chủng loại ám khí sử dụng thì nhiều, thủ pháp của Mãn Thiên Tinh thì ngụy dị, nhưng ám khí sử dụng thậm chí chỉ có một loại”.

Tây Môn Bích nói “So hai người ấy với nhau thì ai lợi hại hơn?”

Thẩm Thăng Y nói “Mãn Thiên Tinh”.

Tây Môn Bích nói “Nhưng y lại trước sau hai lần thua dưới tay ngươi”.

Thẩm Thăng Y nói “Lần thứ hai là ta may mắn lại gặp y trước khi y chưa luyện thành một loại ám khí bí mật”.

Tây Môn Bích nói “Bất kể thế nào, bản lãnh đối phó ám khí của ngươi cũng đã rất không kém”.

Thẩm Thăng Y ngạc nhiên nói “Tại sao phu nhân đột nhiên hỏi ta về chuyện ấy”.

Tây Môn Bích nói “Vì ta rất muốn biết đó có phải là sự thật không”.

Thẩm Thăng Y nói “Biết rồi thì sao?”

Tây Môn Bích đáp “Thử bản lãnh đối phó ám khí của ngươi một phen”.

Thẩm Thăng Y ngạc nhiên nói “Làm sao thử?”

Tây Môn Bích nói “Dùng ám khí của ta”.

Thẩm Thăng Y càng ngạc nhiên, nói “Phu nhân cũng biết sử dụng ám khí sao?”

Tây Môn Bích nói “Ta cũng có thể xứng đáng được gọi là một cao thủ ám khí đấy”.

Thẩm Thăng Y nói “Thứ lỗi cho ta mắt kém”.

Tây Môn Bích nói “Nhất định ngươi không tin là thế”.

Thẩm Thăng Y nói “Nhìn thế nào thì phu nhân cũng không giống”.

Tây Môn Bích nói “Như thế thì lúc ám khí của ta phóng ra, há lại không dễ đánh trúng đối phương hơn sao?”

Thẩm Thăng Y nói “Đúng là như thế”.

Tây Môn Bích nói “Ám khí theo tên xét nghĩa chính là ngấm ngầm sử dụng, nếu một người để cho người ta biết mình là một cao thủ ám khí, nhất định người ta sẽ đề phòng, thế thì ám khí y phóng ra hiệu quả nhất định sẽ bị giảm sút”.

Thẩm Thăng Y nói “Phu nhân cao kiến”.

Tây Môn Bích cười nói tiếp “Năm xưa trước khi ám khí của ta phóng ra, rất nhiều người đều không tin ta biết sử dụng ám khí, đến khi họ tin thì ám khí của ta đã đánh tới rồi”. Bà ta thở dài một tiếng, nói tiếp “Hiện tại đương nhiên càng không ai tin một bà già nằm liệt giường lại là một cao thủ ám khí”.

Thẩm Thăng Y lập tức nói “Ta hoàn toàn không có ý ấy”.

Tây Môn Bích nói “Ta nhận ra chứ”.

Thẩm Thăng Y hỏi qua chuyện khác “Phu nhân dùng là ám khí gì?”

Tây Môn Bích nói “Liễu Diệp phi đao”.

Thẩm Thăng Y nói “Loại ám khí ấy hoàn toàn không đơn giản”.

Tây Môn Bích cười nói “Năm xưa Liễu Diệp phi đao của ta mà phóng ra thì không ai tránh khỏi”.

Thẩm Thăng Y nói “Thủ pháp ám khí của phu nhân mới là lý do chủ yếu”.

Tây Môn Bích nói “Có điều hiện tại người già rồi, sức tay sức mắt cũng yếu đi, nửa người lại bại liệt, trong bấy nhiêu năm không có cơ hội luyện tập, không sao khôi phục được oai phong năm xưa, cũng là chuyện đã dự liệu, nhưng ta vẫn hy vọng biết được Thẩm đại hiệp có thể đốì phó với ám khí của ta không”.

Thẩm Thăng Y nói “Chuyện đó đơn giản”.

Tây Môn Bích nói “Ngươi tình nguyện tiếp Liễu Diệp phi đao của ta à?”

Thẩm Thăng Y nói “Từ chối lại là không cung kính, huống hồ ta cũng rất muốn lãnh giáo thủ pháp ám khí của phu nhân một phen”.

Tây Môn Bích nói “Chỉ sợ làm ngươi bị thương”.

Thẩm Thăng Y nói “Khó mà được cơ hội rèn luyện thân thủ thế này, cho dù bị trúng vài ngọn phi đao cũng đáng”.

Long Uyển Nhi bên cạnh nói chen vào “Mẹ...”.

Tây Môn Bích ngắt lời, nói “Con lui ra một bên cho ta”.

Long Uyển Nhi vẫn còn ngần ngừ.

Tây Môn Bích vung tay nói “Con không cần lo sợ, cứ xem oai phong của mẹ con năm xưa!”

Bà ta trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Một người đã bấy nhiêu tuổi mà tính nết vẫn như một cô gái nhỏ.

Long Uyển Nhi khó mà được thấy bà ta vui vẻ như thế, chỉ đành lui qua một bên.

Tây Môn Bích xoa xoa tay, nói “Ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Thẩm Thăng Y ứng tiếng đứng lên.

Tây Môn Bích nhìn thấy y đứng lên, ánh sáng màu xanh trong mắt càng dày.

Bà ta từ từ ngồi thẳng lên, chợt quát khẽ một tiếng “Xem ám khí!”, hai bàn tay khô quắt như móng chim vung mau ra.

Từng loạt từng loạt tia sáng lập tức từ tay bà ta bay ra!

Đó rõ ràng là hàng loạt phi đao dài khoảng ba tấc, hình thù giống như lá liễu!

Cũng không biết bà ta đã nắm số phi đao ấy vào tay từ lúc nào, lấy ra từ chỗ nào, chỉ thấy bà ta tay trái quờ một cái, tay phải vung một cái, trong chớp mắt đã phóng ra bảy bảy bốn mươi chín ngọn Liễu Diệp phi đao.

Tiếng vù vù rít gió lập tức vang lên không ngớt.

Bà ta rõ ràng không bịa đặt, quả thật đã một phen khổ luyện về mặt ám khí.

Đừng nói là năm xưa, cho dù là hiện tại, trên giang hồ những kẻ có thể tránh khỏi một chiêu tả hữu phi đao, bảy bảy bốn mươi chín ngọn Liễu Diệp phi đao của bà ta mà không bị thương chắc cũng không quá hai mươi người.

Thẩm Thăng Y đương nhiên là một trong hai mươi người ấy.

Ám khí của Tây Môn Bích vừa phóng ra, thân hình y đã trên không.

Như một con bướm bay múa trên không.

Y không tuốt kiếm, hai tay nhất thời tay trái phóng ra cho vào tay áo bên phải, tay phải phóng ra cho vào tay áo bên trái, nhất thời cũng ở trên không.

Tiếng vù vù rít gió đột nhiên dừng lại, Thẩm Thăng

Y cũng lăng không rơi xuống, rơi xuống trước giường của Tây Môn Bích.

Y rũ hai tay áo một cái, một tràng tiếng leng keng vang lên, từng ngọn từng ngọn Liễu Diệp phi đao từ tay áo y rơi xuống, rơi xuống mặt giường.

Bảy bảy bốn mươi chín ngọn Liễu Diệp phi đao, không thiếu ngọn nào.

Y lại lăng không dùng tay không tiếp được bảy bảy bốn mươi chín ngọn Liễu Diệp phi đao của Tây Môn Bích.

Tây Môn Bích bất giác ngẩn ra tại chỗ.

Thẩm Thăng Y lập tức ôm quyền nói “Lãnh giáo”.

Tây Môn Bích như vừa tỉnh mộng, nói “Hay quá”.

Thẩm Thăng Y nói “Thủ pháp ám khí của phu nhân càng hay hơn, chỉ là lực đạo hơi yếu, đến nỗi không sao phát huy được hết chỗ biến hóa của ám khí”.

Tây Môn Bích nói “Ta đã tính tới chuyến ấy”.

Thẩm Thăng Y nói “Nếu không thì nhiều lắm ta cũng chỉ có thể tiếp được mười bốn ngọn Liễu Diệp phi đao”.

Tây Môn Bích nói “Đó là nói tay không, còn nếu kiếm của ngươi tuốt ra khỏi vỏ thì cho dù ám khí của ta khôi phục được oai lực năm xưa chỉ e cũng không sao đánh ngã được ngươi”.

Thẩm Thăng Y nói “Chưa chắc”.

Tây Môn Bích nói “Võ công ngươi cao cường hơn ta nghĩ rất nhiều”.

Thẩm Thăng Y nói “Quá khen”.

Tây Môn Bích nói “Đó là sự thật, với võ công và trí tuệ như thế của ngươi, chẳng trách gì chuyện bọn ta bó tay không có cách nào, mà ngươi vừa tới đã như thân tre Theo đao vỡ đốt”.

Thẩm Thăng Y nói “Nói thế còn quá sớm”.

Tây Môn Bích cúi xuống nhìn hai tay mình, thở dài một tiếng nói “Nếu không bị bệnh, có thể ta còn giúp được ngươi một tay”.

Thẩm Thăng Y nói “Chuyện này chắc ta ứng phó được mà”.

Tây Môn Bích nói “Với võ công của ngươi thì chắc là không thành vấn đề”. Bà ta chợt vỗ xuống mép giường một cái, nói “Ngồi xuống đây”.

Thẩm Thăng Y nói “Chuyện này...”.

Tây Môn Bích nói “Người đi lại trên giang hồ, sao lại câu nệ như thế?”

Thẩm Thăng Y chỉ đành ngồi xuống.

Tây Môn Bích nói “Ngươi giúp đỡ bọn ta thế này, ta cũng không biết phải tạ ơn ngươi thế nào mới được...”.

Thẩm Thăng Y cười một tiếng, nói “Ta không câu nệ, mà phu nhân lại trở nên khách khí với ta rồi”.

Tây Môn Bích cười cười, lại nói “Ta rốt lại cũng không thể để ngươi phải chịu thiệt thòi, may mà còn có một chuyện ta có thể chỉ điểm cho ngươi một lượt”.

Thẩm Thăng Y bất giác nảy lòng hiếu kỳ, y ngạc nhiên nhìn Tây Môn Bích.

Tây Môn Bích lập tức thò tay vào dưới gối lấy ra một vật hình thù kỳ lạ, nói “Ngươi biết đây là cái gì không?”

Thẩm Thăng Y chăm chú nhìn, rồi lắc đầu nói “Trước nay ta chưa từng nhìn thấy vật này”.

Tây Môn Bích nói “Ngươi du hiệp giang hồ, người nước nào cũng có cơ hội gặp phải, không khó gì gặp phải loại võ khí này”.

Thẩm Thăng Y kinh ngạc nói “Đây là một loại võ khí à?”

Tây Môn Bích nói “Thật ra có thể tính là ám khí”. Bà ta trầm giọng nói “Nếu gặp vật này hay một vật tương tự vật này thì ngươi nên cẩn thận”.

Thẩm Thăng Y nói “Rốt lại đây là vật gì?”

Tây Môn Bích nói ra một cái tên vô cùng kỳ lạ.

Thẩm Thăng Y không hiểu, bà ta giải thích “Đó là tên gọi theo tiếng nước ta, Phù Tang gọi là hỏa súng, ở đây thì mọi người đều gọi là hỏa thương”.

Thẩm Thăng Y nói “Hỏa súng? Hỏa thương?”

Tây Môn Bích nói “Nếu có người chĩa vật này vào ngươi, thì trước khi ngón tay y bắt đầu co lại ngươi nên tìm cách tránh né ẩn núp”.

Thẩm Thăng Y nói “Nếu không thì sao?”

Tây Môn Bích nói “Thì thế này”.

Ngón trỏ bàn tay phải đang cầm ngọn hỏa thương của bà ta ứng tiếng co lại một cái.

Bình một tiếng, từ cái ống của ngọn hỏa thương bắn ra một chùm tia lửa.

Chùm tia lửa vừa lóe lên là tắt ngay.

Một cái bình hoa trên bàn chỗ góc tường cơ hồ cùng lúc nổ tung, vỡ tan thành nhiều mảnh.

Thẩm Thăng Y biến sắc.

Tây Môn Bích nói “Nếu trúng chỗ yếu hại thì một phát có thể giết chết người ta, oai lực, tốc độ và khoảng cách sát thương của nó hoàn toàn không phải các loại ám khí thông thường có thể sánh được”.

Thẩm Thăng Y nói “Lợi hại như thế à?”

Tây Môn Bích nói “Khuyết điểm duy nhất của nó là sau khi bắn xong một phát phải cho thuốc súng vào lại, cũng có thể hiện tại đã được cải tiến, cái này của ta đã là vật có hơn mười năm rồi”.

Thẩm Thăng Y nói “Té ra là loại ám khí hỏa dược”.

Tây Môn Bích nói “Có thể nói như thế”.

Thẩm Thăng Y nói “Ngọn hỏa thương này là phu nhân mang từ nước ngoài tới à?”

Tây Môn Bích nói “Không sai”.

Thẩm Thăng Y nói “Phu nhân mang tới được thì người khác cũng mang tới được, ta quả thật rất có cơ hội gặp phải, may mà hiện tại phu nhân cho ta được hiểu biết một phen, nếu không thì không khó gì phải chết dưới loại võ khí này”. Y ngừng lại một lúc rồi vội vàng nói “Đa tạ phu nhân chỉ điểm”.

Tây Môn Bích cười ngất nói “Hiện tại lại đến lượt ngươi khách khí”.

Thẩm Thăng Y nhếch mép.

Cảm giác đáng sợ đến lúc ấy đã hoàn toàn không còn, thay vào đó là một cảm giác thân thiết.

Tây Môn Bích tựa hồ hơi mệt, bà ta từ từ nằm xuống, nhìn qua Long Uyển Nhi, nói “Con chuẩn bị chỗ nghỉ cho Thẩm đại hiệp chưa?”

Long Uyển Nhi gật đầu nói “Đã sai Long Lập chuẩn bị rồi”.

Tây Môn Bích nói “Lần này con không ngại gì đưa Thẩm đại hiệp đi các nơi, để Thẩm đại hiệp thông thạo hoàn cảnh chỗ này một phen”.

Long Uyển Nhi nói “Con biết rồi”.

Thẩm Thăng Y vội đứng lên, nói “Làm phiền phu nhân...”.

Tây Môn Bích ngắt lời “Ta rất vui được gặp người trẻ tuổi như ngươi, đáng tiếc là ta không được khỏe lắm”.

Thẩm Thăng Y nói “Phu nhân nghỉ ngơi cho khỏe, ta cáo từ ở đây”.

Tây Môn Bích nói “Sáng mai cho ta một câu trả lời rõ ràng”.

Thẩm Thăng Y nói “Hy vọng có thể như thế”. Giọng y đầy vẻ tự tin.

Hôm nay đã qua quá nửa, ngày mai đã không còn xa.

Y hôm nay mới tới đây, mới tới trên dưới một giờ.

Trong một thời gian ngắn ngủi như thế, chẳng lẽ quả thật y đã có thể giải quyết được sự tình, vạch trần được bí mật của máu ma?

Giải đáp được câu đố về việc Long Thê Vân thất tung?

* * * * *

Mưa vẫn đang rơi.

Đến xế chiều mưa dần dần ngớt đi.

Sau buổi chiều, mưa đã còn rất nhỏ, mây đã mỏng như tấm the.

* * * * *

Mưa sâu viện tối, trăng nhạt hiên tà.

Trong thư trai một màn yên tĩnh.

Ăn cơm chiều xong, Thẩm Thăng Y chắp tay sau lưng đứng trên hành lang ngoài thư trai.

Trên vách thư trai cũng loang lổ máu ma, trên bàn cũng không phải là ngoại lệ.

Có phải đó là lý do khiến y không muốn ở lại trong thư trai?

Trên lan can, trên cột hành lang cũng có máu ma.

Ánh mắt của y lại không nhìn lên lan can và cột.

Y ngẩng đầu nhìn trời, đang nhìn vầng trăng trên trời, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó.

Y chờ ai?

Người ấy có phải là trên trời rơi xuống không, hay từ mặt trăng bay xuống?

Nếu đúng là có chuyện ấy thì cái y chờ nhất định không phải là người.

Nếu không phải là thiên tiên thì là hồn ma.

Máu ma đã xuất hiện, đã khô, hồn ma cũng phải xuất hiện rồi.

* * * * *

Trong màn đêm đột nhiên lóe lên một tia sáng.

Ánh mắt của Thẩm Thăng Y lập tức rơi lên chỗ vầng sáng.

Phản ứng của y quả thật rất mẫn nhuệ.

Là ánh đèn.

Một người cầm đèn lồng từ cánh cửa vòm tiến vào, đi thẳng tới thư trai.

Đêm thu thế này, hoàn cảnh thế này, ánh đèn cũng trở nên ngụy dị.

Người cầm đèn dưới ánh đèn đong đưa soi sáng cũng trở thành ngụy dị.

Thẩm Thăng Y nhìn nàng bước tới, trong mắt đầy vẻ nghi cảm.

... Đó không phải là Long Uyển Nhi sao? Nàng tới đây làm gì?

Sưu tầm: casau
Được bạn: đưa lên
vào ngày: 11 tháng 1 năm 2014