MƯU TOAN LONDON, THÁNG TƯ 1886
Cô ấy quá hoàn hảo để mà đem ra trưng trước đám đông,” Chandresh nói. “Đơn giản là cô ấy phải có lều riêng. Chúng ta sẽ sắp đặt chỗ ngồi thành vòng tròn hay đại loại thế, để khán giả cũng là tâm điểm của màn trình diễn.”
“Vâng, thưa ông,” Marco đáp, ngoáy vội vào sổ, lướt ngón tay qua các trang giấy chỉ mấy phút trước còn là đôi cánh bồ câu.
“Có chuyện quái gì với cậu vậy?” Chandresh hỏi. “Trông cậu trắng bệch như tờ giấy.” Giọng ông rền vang trong khán phòng trống trơn khi chỉ còn mình họ trên sân khấu, Mme. Padva đã nhanh chân đưa cô Bowen ra trước, vừa đi vừa hỏi cô hàng tràng về áo váy và kiểu tóc.
“Thưa ông, tôi ổn cả,” Marco đáp.
“Trông cậu không ổn chút nào,” Chandresh nói, bập bập điếu xì-gà. “Về nhà đi.”
Marco ngạc nhiên nhìn ông, không chịu về: “Thưa ông, còn nhiều việc giấy tờ phải hoàn thành ạ.”
“Thì mai làm, thiếu gì thời gian cho thứ việc ấy. Tante Padva và tôi sẽ đưa cô Bowen về nhà dùng trà, chúng ta có thể làm những việc giấy tờ tỉ mẩn sau. Cứ về nghỉ đi, hoặc đi uống một ly hay làm bất cứ điều gì cậu muốn.” Chandresh lơ đễnh vẫy tay chào Marco, khói xì-gà cuộn lên từng vòng rồi tỏa đi.
“Nếu ngài khăng khăng muốn vậy.”
“Tôi khăng khăng đấy! Và dẹp hết cái đám ngoài hành lang đi. Cần gì phải xem một mớ áo chùng nữa trong khi chúng ta đã tìm được điều còn lý thú hơn nhiều. Rất quyến rũ nữa, tôi nên cho là vậy chứ nhỉ, nếu thị hiếu bị cuốn theo hướng đó.”
“Đúng vậy, thưa ông,” Marco nói, một thoáng hồng trên mặt làm bớt đi vẻ xanh xao. “Hẹn ông ngày mai.” Anh khẽ cúi đầu chào rồi nhẹ nhàng quay gót trở ra hành lang.
“Tôi cứ ngỡ cậu không thuộc loại dễ bị nhát đến thế đâu, Marco ạ,” Chandresh gọi với theo nhưng Marco không quay lại.
Marco lịch sự từ chối các ảo thuật gia đang đợi ở hành lang, giải thích rằng đã tìm được người thích hợp và cảm ơn họ đã dành thời gian tới tham gia. Không ai nhận ra tay anh đang run, hay đang nắm cây bút chặt đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Cũng không ai phát hiện ra rằng cây bút đã gãy đôi trong nắm tay anh, mực đen lem ra, chảy cả xuống cổ tay.
Sau khi các ảo thuật gia ra về, Marco thu xếp đồ đạc, chùi bàn tay lấm mực vào áo khoác đen. Anh đội mũ quả dưa lên rồi ra khỏi nhà hát.
Cứ thêm mỗi bước, anh càng lộ vẻ sầu não. Người bộ hành trên vỉa hè đông đúc tránh ra nhường đường cho anh.
Về đến căn hộ của mình, Marco lẳng túi xuống sàn, dựa vào cửa ra vào và nặng nề thở dài.
“Có chuyện gì thế?” Isobel đang ngồi trên ghế cạnh lò sưởi không đốt cất tiếng hỏi. Cô giấu phần ngọn bím tóc đang bện vào túi, cằn nhằn rằng cô sẽ phải tết lại cả bím vì đã bị mất tập trung. Đây chính là điều khó khăn nhất với cô: sự tập trung và chú ý.
Còn giờ cô bỏ dở bím tóc và quan sát Marco khi anh đi qua căn phòng tới bên các giá sách treo kín cả mảng tường.
“Anh biết đối thủ của mình là ai,” Marco nói, kéo hàng mớ sách từ trên giá xuống, vứt bừa ra bàn và quẳng lộn xộn mấy đống xuống sàn. Những cuốn còn lại trên giá đổ rạp, vài pho sách rơi hẳn xuống, nhưng Marco như không nhận ra.
“Có phải người phụ nữ Nhật đã khiến anh tò mò không?” Isobel hỏi, nhìn những cặp tài liệu cực kỳ ngăn nắp của Marco tung tóe thành một mớ hỗn độn. Căn hộ luôn được sắp đặt gọn gàng, Isobel hoang mang trước cơn bột phát đầy bất ngờ này.
“Không,” Marco đáp trong khi lật giở các trang sách. “Đó là con gái của Prospero.”
Isobel nhặt chậu hoa vi-ô-lét bị chồng sách xô đổ và đặt nó trở lại giá.
“Prospero ư?” cô hỏi. “Vị ảo thuật gia anh đã từng xem ở Paris phải không?”
Marco gật.
“Em không biết ông ấy có con gái,” cô nói.
“Chính anh cũng không biết,” Marco nói, vứt một cuốn sách đi và vớ lấy cuốn khác. “Chandresh mới tuyển cô ta vào vị trí ảo thuật gia của rạp xiếc.”
“Thật sao?” Isobel hỏi.
Marco không trả lời.
“Thế là cô ấy sẽ biểu diễn như ông ấy đã biểu diễn, phép thuật thực sự ẩn dưới vỏ ngoài là những trò ảo thuật trên sân khấu. Cô ấy có làm vậy ở buổi thi tuyển không?”
“Có,” Marco đáp, không ngước mắt khỏi những cuốn sách.
“Chắc là cô ấy giỏi lắm.”
“Cô ấy quá giỏi,” Marco nói, tiếp tục kéo một ngăn đầy sách ra khỏi nơi an vị của chúng, vứt hết xuống bàn, chậu hoa vi-ô-lét vô tội một lần nữa trở thành nạn nhân. “Chuyện này rồi sẽ cực kỳ rầy rà,” anh nói, gần như với chính mình. Một chồng sổ tay trượt từ bàn xuống sàn nhà, những trang giấy hối hả loạt soạt như tiếng đập cánh của một bầy chim.
Isobel nhặt lại chậu vi-ô-lét, đặt nó sang góc phòng khác. “Cô ấy có biết anh là ai không?” cô hỏi.
“Anh nghĩ cô ấy không biết,” Marco đáp.
“Như thế có nghĩa rạp xiếc là một phần của thử thách phải không?” Isobel hỏi.
Marco thôi lật giở các trang sách và ngước nhìn cô. “Hẳn là vậy rồi,” anh nói rồi lại chuyển chú ý vào cuốn sách. “Có thể đó là lý do anh được đưa đến chỗ Chandresh làm việc, như vậy anh đã trực tiếp tham gia. Rạp xiếc chính là địa điểm thi đấu.”
“Như vậy ổn không?” Isobel hỏi, nhưng Marco không đáp, lại chìm đắm trong cơn lũ giấy và mực.
Một tay anh vân vê tay áo bên kia. Một đốm mực đen loang trên cổ tay áo trắng. “Cô ấy biến đổi được vải vóc,” anh lẩm bẩm với chính mình. “Làm sao cô ấy có thể biến đổi vải vóc?”
Isobel đặt một chồng sách Marco đã xem lên bàn, nơi cô để bộ bài Marseilles của mình. Cô nhìn Marco trong khi anh vùi đầu vào một cuốn sách. Cô yên lặng trải bộ bài thành một hàng dài ra bàn.
Mắt vẫn nhìn Marco, cô rút chỉ một lá bài. Cô lật lá bài ấy lên và cúi xuống xem bộ bài của cô nói gì về sự việc này.
Một người đàn ông đứng giữa hai phụ nữ, tiểu thiên sứ với cánh cung và mũi tên bay trên đầu họ. L’Amoureux. Người tình.
“Cô ấy có đẹp không?” Isobel hỏi. Marco không đáp.
Cô rút tiếp một lá bài nữa trong hàng và đặt nó lên trên lá đầu tiên. La Maison Dieu[15].
Isobel cau mày nhìn hình ảnh tòa tháp đang đổ và người đang rơi. Cô xếp hai lá bài lại vào bộ, đẩy bộ bài ngay ngắn về vị trí ban đầu.
“Cô ấy có mạnh hơn anh không?” Isobel hỏi.
Một lần nữa Marco không trả lời được, cứ lật giở các trang một cuốn sổ tay.
Từ nhiều năm nay, anh có cơ sở để cảm thấy rằng mình được chuẩn bị chu đáo. Luyện tập với Isobel là một bước thuận lợi, cho phép anh cải thiện năng lực tạo ảo giác của mình đến mức dù đã rất quen nhưng không phải lúc nào Isobel cũng biết được điều gì là thật.
Nhưng trước đối thủ của mình, cảm nhận của anh về thử thách đột ngột thay đổi, thay vào đó là căng thẳng và bối rối.
Anh nửa ước gì anh chỉ đơn giản cần biết phải làm gì khi thời điểm đến.
Và anh từng đùa nghịch với suy nghĩ rằng biết đâu thời điểm chẳng bao giờ đến, và rằng lời hứa về cuộc đấu chỉ là động lực khuyến khích anh học hành chứ thực ra chẳng có cuộc đấu nào.
“Vậy cuộc đấu sẽ bắt đầu khi rạp xiếc mở cửa, phải không anh?” Isobel hỏi.
Anh suýt quên khuấy mất là cô vẫn còn ở đó.
“Anh nghĩ như vậy hợp lô-gích,” Marco nói. “Anh không hiểu anh và cô ấy sẽ đối đầu với nhau thế nào khi đoàn xiếc lưu diễn, còn anh phải ở lại London. Anh sẽ phải tiến hành tất cả từ xa.”
“Em có thể đi,” Isobel nói.
“Gì cơ?” Marco hỏi, ngước nhìn cô.
“Anh đã bảo rạp xiếc cần người tiên đoán tương lai phải không? Em có thể giải các lá bài. Em chưa từng giải bài cho ai, trừ cho chính em, nhưng em dần làm tốt hơn rồi. Em có thể viết thư cho anh khi đoàn xiếc lưu diễn xa. Cần phải có nơi nào cho em đi chứ, nếu anh không muốn em ở đây trong khi anh có cuộc đấu của mình.”
“Anh không biết đó có phải là ý hay không nữa,” Marco nói, dù không thể giải thích được tại sao. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lôi Isobel vào cuộc đời anh, ở bên ngoài phạm vi căn hộ này. Anh luôn giữ cô tránh xa Chandresh và rạp xiếc, cả hai đều có chút gì đó của riêng anh và bởi có lẽ đó là việc nên làm, đặc biệt vì những lời khuyên bóng gió từ thầy anh.
“Đi mà anh,” Isobel nài nỉ. “Như thế em có thể giúp được anh.”
Marco ngập ngừng, liếc xuống những cuốn sách. Hình ảnh cô gái ở nhà hát vẫn choán đầy tâm trí anh.
“Như thế anh sẽ theo sát rạp xiếc hơn,” Isobel tiếp, “và như thế em cũng có việc để làm trong khi anh bận rộn với thử thách. Khi nào nó kết thúc em có thể trở về London.”
“Anh còn chẳng biết thử thách ấy sẽ diễn ra thế nào,” Marco nói.
“Nhưng anh biết rằng em không thể ở đây khi nó diễn ra, đúng chứ?” cô hỏi.
Marco thở dài. Họ từng bàn đến chuyện này, không quá chi tiết nhưng đủ để đi đến nhất trí rằng khi cuộc đấu bắt đầu thì cô phải rời đi.
“Anh đã có quá nhiều việc phải làm cho Chandresh, và sẽ phải tập trung vào cuộc đấu mà không bị... phân tâm,” anh nói, mượn lại những lời của thầy, một mệnh lệnh cải trang thành một lời đề nghị. Anh không rõ điều gì khiến anh khó chịu hơn: lôi Isobel vào trò chơi hay cắt đứt một mối quan hệ vốn không được sắp đặt cho cuộc đời anh.
“Như thế em sẽ không làm anh bị phân tâm mà lại giúp được anh,” Isobel nói. “Và nếu anh không được phép nhận trợ giúp thì em sẽ chỉ viết thư cho anh thôi, vậy thì có gì sai chứ? Có lẽ đó là giải pháp hoàn hảo cho em.”
“Anh có thể sắp xếp để em gặp Chandresh,” Marco đề xuất.
“Anh có thể... thuyết phục ông ấy thuê em chứ, phải không anh? Nếu cần phải thuyết phục ấy mà.”
Marco gật đầu, vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về ý tưởng đó nhưng cũng gần như bí bách không tìm ra được chiến lược nào. Một ý đồ đối phó với đối thủ mới lộ diện của anh.
Tên cô ấy liên tục hiện lên trong tâm trí Marco.
“Con gái của Prospero tên là gì?” Isobel hỏi như thể cô đọc được suy nghĩ của anh.
“Bowen,” Marco đáp. “Cô ấy là Celia Bowen.”
“Tên hay nhỉ,” Isobel nói. “Tay anh sao thế?”
Marco nhìn xuống, ngạc nhiên thấy tay trái của mình đang nắm lấy tay phải, vô thức chà lên phần da thịt nơi trước đây chiếc nhẫn đã ăn vào.
“Không sao,” anh nói, nhặt một cuốn sách lên cho tay đỡ trống trải. “Không có gì.”
Có vẻ Isobel hài lòng với câu trả lời, cúi nhặt một chồng sách dưới sàn đặt lên bàn.
Marco thở phào rằng cô không có khả năng kéo ký ức gắn với chiếc nhẫn ra khỏi tâm trí anh.