NHỮNG BÓNG MA XƯA LONDON, 31 THÁNG MƯỜI, 1902
Đã muộn, vỉa hè tối tăm dù đèn đường nối nhau men theo những tòa nhà bằng đá xám. Isobel đứng gần thềm tam cấp tranh tối tranh sáng của nơi cô từng coi là nhà suốt gần một năm trời, giờ như đã là chuyện xa xăm của kiếp trước. Cô đứng đợi Marco về nhà, tấm khăn san màu thiên thanh phủ quanh vai cô như một vạt trời trong trẻo giữa màn đêm.
Hàng giờ trôi qua mới thấy Marco xuất hiện nơi góc phố. Anh xách va-li, nắm tay siết chặt lại khi nhìn thấy cô.
“Sao em lại ở đây?” anh hỏi. “Lẽ ra em phải ở Mỹ cơ mà.”
“Em bỏ đoàn xiếc rồi,” Isobel đáp. “Em đã ra đi. Celia nói là em có thể đi được.”
Isobel lấy từ túi áo ra một mẩu giấy bạc đã nhàu, có ghi tên cô, tên thực của cô, cái tên mà nhiều năm trước đây anh đã ngọt ngào gọi, và yêu cầu cô viết vào một trong mấy cuốn sổ của anh.
“Đương nhiên là cô ấy nói thế rồi,” Marco nói.
“Em lên gác được không anh?” cô hỏi, bồn chồn níu mép khăn san.
“Không được,” Marco nói, liếc mắt lên nhìn các ô cửa sổ. Ánh sáng mờ nhạt, run rẩy hắt lên tấm kính. “Muốn nói gì thì em cứ nói hết ở đây đi.”
Isobel nhíu mày. Cô nhìn quanh quất con phố, bốn bề tối tăm và trống trải, chỉ có cơn gió khô khốc lùa qua, khẽ xào xạc những đám lá khô trong rãnh thoát nước.
“Em muốn nói là em xin lỗi,” cô khẽ nói. “Vì đã không nói với anh rằng khi ấy em đã tức giận. Em biết chuyện xảy ra năm ngoái một phần là lỗi của em.”
“Em nên xin lỗi Celia chứ không phải tôi.”
“Em đã xin lỗi cô ấy rồi,” Isobel nói. “Em vẫn biết trong lòng cô ấy có ai đó, nhưng em cứ nghĩ hẳn phải là Herr Thiessen. Em không hề nhận ra cho đến tận đêm ấy, rằng người đó là anh. Nhưng cô ấy cũng yêu anh, rồi cô ấy mất anh, và em là nguyên nhân.”
“Không phải là lỗi của em đâu,” Marco nói. “Có rất nhiều yếu tố khác chi phối.”
“Luôn có nhiều yếu tố khác chi phối,” Isobel nói. “Em không chủ ý vướng vào chuyện này. Em chỉ muốn giúp. Em muốn vượt qua... việc này và quay lại như trước đây.”
“Chúng ta không thể đảo ngược thời gian,” Marco nói. “Rất nhiều điều không còn như trước đây nữa.”
“Em biết,” Isobel nói. “Em không thể căm ghét cô ấy. Em đã cố mà không được. Thậm chí em không thể không quý mến cô ấy. Cô ấy để em tiếp tục trong hàng năm trời, ngờ vực cô ấy một cách lộ liễu, mà cô ấy lại luôn đối tốt với em. Và em yêu rạp xiếc. Em cảm thấy như cuối cùng em cũng đã có một gia đình, một nơi để em gắn bó. Sau một thời gian, em không còn cảm thấy mình cần phải bảo vệ anh khỏi cô ấy, mà cảm thấy mình nên bảo vệ tất cả những người khác khỏi hai người, và anh và cô ấy khỏi nhau. Em bắt đầu sau khi anh tìm đến em ở Paris, khi anh quá buồn bã về Cây Ước, nhưng em biết mình phải tiếp tục sau khi em đọc những lá bài của Celia.”
“Khi nào cơ?” Marco hỏi.
“Cái đêm ở Prague khi lý ra anh đến gặp em,” Isobel nói. “Anh chưa bao giờ để em giải bài cho anh, dù chỉ là một lá, mãi cho đến năm ngoái. Em đã không hề nhận ra điều đó. Em tự hỏi nếu có cơ hội, không biết em có cứ để sự việc kéo dài hay không. Phải mất biết bao thời gian em mới có thể thực sự hiểu được những lá bài của cô ấy nói lên điều gì. Em đã không thể nhìn thấy những gì ngay trước mắt mình. Em đã hoài phí quá nhiều thời gian. Toàn bộ câu chuyện luôn chỉ xoay quanh hai người, thậm chí trước cả khi hai người gặp nhau. Em chỉ là sự chệch hướng.”
“Em không phải là sự chệch hướng,” Marco nói.
“Có lúc nào anh từng yêu em không?” Isobel hỏi.
“Không,” Marco thú nhận. “Tôi đã nghĩ là mình có thể, nhưng...”
Isobel gật đầu.
“Em đã ngỡ là anh có yêu em,” cô nói. “Em đã quá chắc chắn rằng anh có yêu em, dù anh chưa bao giờ nói ra điều đó. Em đã không thể phân biệt được điều gì là thực và điều gì em mong muốn là thực. Em đã nghĩ chuyện này sẽ chỉ là tạm thời, kể cả khi nó cứ mòn mỏi kéo dài. Nhưng không phải. Chưa bao giờ như vậy. Em mới là kẻ tạm thời. Em từng nghĩ nếu cô ấy không còn nữa thì anh sẽ quay về với em.”
“Nếu cô ấy không còn nữa, tôi sẽ chẳng là gì cả,” Marco nói. “Em nên quý trọng bản thân nhiều hơn, đừng suy nghĩ nặng nề như vậy.”
Họ đứng lặng im trên con phố vắng, cái lạnh từ trời đêm rót xuống giữa hai người.
“Chúc ngủ ngon, cô Martin,” Marco nói, dợm bước lên thềm.
“Thứ khó đọc nhất chính là thời gian,” Isobel nói, Marco dừng bước, xoay lại nhìn cô. “Có lẽ vì thời gian làm thay đổi quá nhiều thứ. Em đã giải bài cho vô số người về muôn vàn chủ đề. Điều khó hiểu được nhất trong các lá bài luôn là thời điểm. Em đã biết điều đó, vậy mà vẫn không khỏi kinh ngạc. Không biết suốt bao lâu em đã sẵn lòng chờ đợi điều chỉ có thể là một khả năng mơ hồ. Em luôn ngỡ rằng đó chỉ là vấn đề thời gian, nhưng em đã sai rồi.”
“Tôi không ngờ chuyện lại kéo dài như...” Marco toan nói nhưng Isobel ngắt lời anh.
“Tất cả là ở thời điểm,” cô nói. “Chuyến tàu của em đã trễ vào ngày đó. Cái ngày em nhìn thấy anh đánh rơi cuốn sổ. Giả như tàu đến đúng giờ thì chúng ta đã chẳng bao giờ gặp nhau. Có lẽ chúng ta chưa bao giờ được tiền định sẽ gặp nhau. Đó là một khả năng, một trong ngàn vạn, và không phải không thể tránh được, giống như vài điều khác.”
“Isobel, tôi xin lỗi,” Marco nói. “Tôi xin lỗi đã kéo em vào tất cả chuyện này. Tôi xin lỗi đã không nói với em sớm hơn về tình cảm tôi dành cho Celia. Tôi không biết em còn muốn gì ở tôi để tôi có thể dành cho em.”
Isobel gật đầu, kéo vạt khăn san quanh vai lại chặt hơn. “Tuần trước em đã giải bài cho một người,” cô nói. “Cậu ấy trẻ, trẻ hơn cả em khi em gặp anh. Cao lớn, như thể chính cậu ấy chưa quen là mình cao đến thế. Cậu ấy thành thực và ngọt ngào, thậm chí còn hỏi tên em. Và tất cả nằm trong những lá bài của cậu ấy. Tất cả. Giống như giải bài cho cả rạp xiếc, và điều đó chỉ xảy đến với em duy nhất một lần trước đó, khi em giải bài cho Celia.”
“Tại sao em lại nói với tôi chuyện này?” Marco hỏi.
“Vì em nghĩ cậu ấy có thể đã cứu được anh. Em không biết phải cảm nhận như thế nào về điều đó; đến giờ em vẫn không biết rõ. Nó xuất hiện trong các lá bài của cậu ấy cùng với tất cả những thứ khác, trần trụi và đơn giản như bất cứ điều gì em từng thấy. Khi đó em nghĩ rồi chuyện này sẽ đi đến một kết cục khác. Em đã sai. Có vẻ như em sai khá thường xuyên. Có lẽ đã đến lúc em phải chuyển nghề mất rồi.”
Marco dừng lại, gương mặt anh nhợt nhạt dưới ánh đèn đường.
“Em đang nói gì vậy?” anh hỏi.
“Em đang nói là anh đã có cơ hội,” Isobel nói. “Cơ hội ở bên cô ấy. Cơ hội để tất cả tự an bài một cách thỏa đáng. Em đã gần như mong mỏi điều đó cho anh, thực lòng, bất kể mọi sự. Em vẫn muốn anh được hạnh phúc. Và khả năng ấy đã đến.” Cô trao cho anh một nụ cười dè dặt và buồn bã khi luồn tay vào túi áo. “Nhưng thời điểm lại không thích hợp.”
Cô rút tay ra khỏi túi và xòe các ngón tay ra. Trong lòng bàn tay cô là một nắm những tinh thể đen lấp lánh, mịn màng như tro.
“Cái gì thế?” Marco hỏi khi cô nâng lòng bàn tay lên ngang môi.
Đáp lại, Isobel thổi nhẹ, và nhúm bụi bay về phía Marco thành một đám mây đen nhức nhối.
Khi bụi tan đi, chiếc va-li của Marco nằm đó đơn côi trên vỉa hè cạnh chân cô. Isobel mang nó theo khi cô rời đi.