Giao mùa
Đừng là bong bóng, bay lên bởi những lời tán đồng và khen ngợi, rồi vỡ òa khi chưa kịp chạm với khí trời.
Đừng ồn ào giữa đám đông xa lạ, để rồi chỉ nổi bật bởi âm thanh trong ánh mắt thiếu thiện cảm của mọi người.
Cũng đừng là những lời nói, dù vô tình hay hữu ý, cũng đủ làm đau bất kì ai!
Đừng làm những cơn gió ham chơi, đến đi vội vã, mà quên đi cảm xúc của người khác!
Xin hãy là những tháng ngày, ta lặng im hòa mình vào cuộc sống!
Xin hãy là những bến sông ngày ngày lắng lại phù sa, đừng vội vã lao theo làn nước kia mà tan ra cùng biển lớn!
Xin hãy yêu thương chính bản thân ta, lắng nghe tâm hồn ta, để cho những cảm nhận tinh tế nhất có cơ hội được rung lên.
Xin hãy học cách gạt qua một bên những mối quan hệ ồn ào, để tâm trí ta thơi thảnh, nếu đường dẫn đến thành công không phải trải toàn hoa hồng, thì cũng xin đừng kêu rên khi bị những mũi gai đâm!
Xin hãy ở bên cạnh những người yêu thương nhất, làm tròn vẹn vai trò của mỗi người trong một gia đình.
Xin hãy vững tin vào con đường ta đã chọn, đam mê mà không mù quáng!
Xin hãy mở mắt thật rõ để thấy cuộc đời này tươi đẹp, xin hãy hạn chế nói những lời yêu thương không thật lòng và luôn nhớ rằng yêu thương đôi khi chỉ cần một cái nhìn, một cử chỉ.
Yêu những tháng ngày không ồn ào này quá! Những tháng ngày mà chỉ sống cho riêng mình cũng đã đủ viết hoa một niềm vui...
Những người bạn
Tự nhiên, tôi chợt nghĩ đến họ rất nhiều vào một tối như tối nay, khi từ Nguyễn Khuyến trở về. Trời rất lạnh, nhưng trong lòng tôi lại thấy rất ấm áp. Chắc đó là cảm giác đến từ một buổi tối rất vui, những người chưa quen biết phút chốc cũng có thể gắn với nhau trong một vài câu chuyện nào đó. Và tôi hạnh phúc vì điều đó.
Tôi trộm nghĩ, thậm chí, nếu thời tiết có giảm đi tầm chục độ thì mình cũng không vì thế mà cảm thấy lạnh giá. Phần vì cái cảm giác bình yên và thân thuộc khi ở cạnh những người bạn. Phần vì đó là một thế giới mà tôi sẽ không phải giữ kẽ, phải làm màu và được sống thật nhất với những cảm xúc của mình.
Ghi nhanh một tí trước khi cơn buồn ngủ ập đến. Dù có mang cả trăm mối tình ra đổi, tôi cũng không vì thế mà đánh mất họ. Bởi đơn giản là họ quá tuyệt, vậy thôi
Một lời nhắn nho nhỏ là đừng bao giờ coi trọng một mối tình hơn một người bạn. Bởi rất có thể, rằng sau cùng, chính họ sẽ là người khóc hay cười cùng bạn. Và sẽ ở đấy, chẳng thể đi đâu.
Cho một ngày chỉ vài người bạn cũng khiến mình muốn khóc...
Rượu rock và em
Rượu
Quán nằm trên đường Nguyễn Khuyến, quanh năm suốt tháng chỉ bán duy nhất một loại rượu. Đồ nhắm ổn và cái không khí thì tuyệt vời cho những câu chuyện hứa hẹn không hồi kết. Có vẻ quán cũng chọn khách. Người ta không say túy lúy, không gục xuống bàn, không lảm nhảm hay văng những câu chửi tục tĩu. Rượu với người này là để thưởng thức, với người khác là cách mượn cớ để giãi bày những tâm sự nào đó. Với anh, nó không phải cứu cánh nhưng là niềm an ủi, niềm vui nho nhỏ, và đôi khi nó là điều gì đó khó cắt nghĩa. Sau này em có bạn trai, xin đừng trách nếu thỉnh thoảng người yêu em uống một chút. Con trai mà, không nghiện ngập, nhưng đôi khi cần rượu, cho những điều khác. Mà dần em sẽ hiểu.
Rock
Anh không nghĩ mình quá thiên vị, nhưng rock là thứ âm nhạc từ tâm hồn. Một thứ âm nhạc sẽ chỉ cho em nhiều thứ, cách sống dũng cảm, không ngại che giấu cảm xúc, sống hết mình và đến với nhau cũng hết mình. Em đừng ngại nếu đôi khi những âm thanh của nó làm em tức ngực, nhưng ở chiều ngược lại, em thật với mình nhất, khi nghe rock.
Và em
Anh không còn biết viết gì cho em nữa. Nhưng ở khía cạnh nào đó, anh mong em có được niềm vui, sự an nhiên và hạnh phúc.