← Quay lại trang sách

Tôi cô đơn như một ngọn cờ

Thỉnh thoảng, những cơn mộng mị cũng ập đến vào những ngày lẩn quẩn của cuộc đời. Có giấc mơ khiến bạn tỉnh dậy, sống lưng lạnh toát. Hôm nọ, tôi từng mơ như thế. Tôi và cậu bạn cùng rong ruổi trên con Wave ghẻ của hai thằng, vi vu khắp các cung đường, mồm há hốc nhìn cao nguyên đá cổ, hoặc trầm trồ trước mùa lúa chín trên những thửa ruộng bậc thang. Vấn đề của giấc mơ là sau khi mải mê ngắm nhìn, khi quay lại, người bạn đồng hành đã biến mất. Và tôi - một mình giữa một nơi mà tôi tin chắc mình không bao giờ có cửa tìm thấy đường về.

Đời thực, cậu bạn đồng hành trong chuyến phượt nhớ đời đến Hà Giang đã vào Sài Gòn tìm kiếm những thử thách mới. Hà Nội dần trở thành một mảnh đất chật hẹp và mong nhớ. Nhiều tối cuối tuần, tôi bắt gặp stt của bạn bè mình, những kẻ khao khát các chuyến đi, phá vỡ vòng tròn nhàm chán của công việc và cuộc sống. Chúng tôi nhận ra lối thoát duy nhất chỉ có thể là những chuyến đi. Những chuyến đi hành xác, những chuyến đi ném mình vào nguy hiểm chỉ để hả hê cảm giác nhất thời. Rằng mình đã đặt chân đến một miền đất lạ. Nhưng chính những người như thế, lại dễ cô đơn. Cảm giác bị ném lại phũ phàng với thành phố này. Rồi lại đi, rồi về, trong sự mất mát, hẫng hụt và cũng buồn bã khôn nguôi.

Như những người trẻ lạc nhau giữa cánh đồng bát ngát ấy. Chúng tôi đang ở một độ tuổi mà ai đó gọi là “lỡ cỡ”. Vừa kịp bước qua cái thời nhăng nhố lãng mạn, nhưng cũng chưa chạm đến ngưỡng thành công viên mãn của cuộc đời. Người này nhìn vào cuộc sống người khác mà thèm, mà tiếc. Giá như được sống khác hơn...

Nhưng chúng tôi có quyền lựa chọn gì chứ? Sống trọn với đam mê của mình, suy nghĩ độc lập thì bị coi là khác người. Những câu hỏi của xã hội, của người thân quanh quẩn là chuyện lập gia đình và công việc. Hãy xem này, một người thân lâu ngày không gặp, câu hỏi đầu tiên sẽ chẳng phải là dạo này có đi được nhiều không, viết được nhiều chứ... mà luôn là mớ câu hỏi nhàm chán kia. Tôi nhìn thấy những sự lụi tàn. À, thì tôi không có ý kiến gì với những điều đó đâu, gia đình, công việc... đó luôn là những thứ thuộc về các thể loại giá trị mà người ta vẫn nói với nhau. Nhưng tôi cũng sẽ tiếc nuối vô cùng nếu những mơ ước khi mình còn trẻ không thực hiện được...

Nếu bị lạc trong giấc mơ cô đơn kia, hẳn tôi sẽ không tìm đường về nhà. Với cá tính của mình, tôi sẽ cố để đi đến tận cùng giấc mơ ấy. Dù bên kia giấc mơ có thể đã là ban mai và tuổi trẻ thì cứ mắc kẹt hoài trong những điều đau đáu như thế...

Ai sẽ nắm tay mình vào những buổi chiều tà?

Vài người nhận thấy đêm tối là khoảng thời gian khiến mình dễ cô đơn nhất. Với vài người khác thì không. Xét cho cùng sự cô đơn của con người dễ dàng tìm đến màn đêm như sự đồng cảm. Với bóng đêm, người ta cảm giác được sự yên ả trong cô độc, cảm thấy dịu lòng như khi người đang đi trên sa mạc cát cháy bất thần ghé chân qua một ốc đảo. Và vì thế, màn đêm không phải điều gì đó quá khó chịu...

Tôi thấy khá sợ những buổi chiều muộn trong cuộc đời mình. Đó là một ngày bạn thấy nhịp sống dừng lại. Tất cả mọi thứ xung quanh mình. Sự uể oải chán chường. Đôi khi không biết đi về đâu. Dù có thể trong đầu đã mường tượng được vài cuộc hẹn vào buổi tối. Nhưng chiều muộn thì không. Đó là khoảng thời gian chết của một ngày. Khi bạn thấy ánh hoàng hôn cứ nhợt nhạt dần nhường chỗ cho đêm tối. Khi bạn thấy chút sức tàn cuối cùng của ngày, cũng như mạch máu trong cơ thể mình, cứ dần tắt lịm. Và đó, có khi đấy là lúc người ta thấy cô đơn nhất, thấy thèm một bữa cơm gia đình, một câu nói quan tâm, như có ai từng bảo, giá mà vẫn có tình yêu tận cuối khung ngày.

Nên đôi khi, tôi thấy, điều đáng quý nhất, là có ai đó nắm tay mình vào những buổi chiều tà.

Hỏi không mong đáp

Theo em thì mặt hồ và đáy sâu, chốn nào tĩnh lặng và riêng tư hơn?

Theo em thì giữa việc mình yêu tha thiết một người và một người yêu mình tha thiết, nên ngả về hướng nào?

Theo em thì sống kiểu nào thì tốt? Gắn chân mình với mặt đất, lo toan tháng ngày cơm áo? Hay bay bổng cùng tuổi trẻ, sống với ước mơ, dù kết quả có khắc nghiệt hay tàn nhẫn?

Theo em thì nên cư xử thế nào trong đời? Kiên quyết chống cái xấu đến cùng hay mắt nhắm mắt mở cho qua mọi thứ?

Theo em thì chốn nào dành cho những người như anh?

Theo em thì phải làm sao để tự bản thân mình thấy hạnh phúc? Trước khi làm cho người khác hạnh phúc?