Chương 202 Hắn đã chìm
Không biết đã xuống nước bao nhiêu lần. Cũng không biết đã uống bao nhiêu nước sông.
Tóm lại...
Không học được.
Tiết Mị Nương cũng đã mệt mỏi, ngồi bên bờ sông thở hổn hển.
Nàng biết rằng việc tu luyện 'Hải Đỉnh Tùng Hải Quyết' không dễ dàng, nhưng mà... khó khăn quá mức rồi! Ít nhất thì cũng phải có chút tiến bộ chứ, đúng không?
Hoàn toàn không hiểu vấn đề nằm ở đâu, khi ở trong nước, chỉ cần chạm vào Chu Du, cơ thể hắn sẽ trở nên cứng đờ.
Có lẽ nào...
Tiết Mị Nương nhìn Chu Du đang nôn nước, liệu có phải vì hắn còn đồng tử thân nên...
Không thể ổn định tâm thần?
Nàng mỉm cười nghiêng đầu, “Chu Du, nếu lần sau mà ngươi còn không học được, ngươi sẽ phải về và ngủ với ta đó.”
Ngay lập tức, toàn thân Chu Du căng cứng, “Ngươi... ngươi muốn... muốn làm gì?”
Tiết Mị Nương nháy mắt quyến rũ, “Ngươi nói xem?”
Chu Du kinh ngạc, người nghiêng sang một bên, chân trượt một cái, rơi xuống nước “bụp” một tiếng.
Tiết Mị Nương đứng dậy, bắt đầu cởi bỏ y phục, “Ta tới đây nè.”
Chu Du trong nước điên cuồng vùng vẫy, ngay lúc Tiết Mị Nương mở áo ra, hắn bỗng bùng nổ sức mạnh, như một con cá heo vọt ra đại dương, nhanh chóng lướt qua dòng sông.
Tiết Mị Nương cười khúc khích, quả đúng như mình đã nghĩ, vậy là học thành công rồi!
Nhưng nhanh chóng, nụ cười của nàng đã cứng lại.
Đây là ý nghĩa gì?
Có phải nàng rất đáng sợ không?
Sao mình lại tự mãn vì thành công như vậy chứ?
Người đàn ông này... không chỉ không hứng thú với mình, mà còn rất sợ hãi?
“Chẳng lẽ ta xấu xí sao?”
Tiết Mị Nương lẩm bẩm, bắt đầu hoài nghi bản thân.
“Đã thành công rồi!”
Âu Diệp kêu lên, chỉ vào hình bóng trong dòng sông, “Chu công tử thật sự là thiên tài, đã học thành công rồi. Nhưng mà bơi nhanh quá, nhanh hơn cả khi ta chạy trên đất nữa!”
Cơ Hào nhíu mày, hắn không hiểu.
Sao lại không theo ý mình, xảy ra những chuyện vui vẻ như mình nghĩ?
Thật kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Một nam một nữ tụ tập bên nhau, ngoài việc xảy ra những chuyện vui vẻ, liệu còn có tình bạn trong sáng nào khác không?
Hắn hoàn toàn không nghĩ ra.
Âu Diệp lại phấn khích lên, “Chu công tử đã bắt đầu lặn rồi, đoán xem lần này hắn sẽ nổi lên từ đâu?”
“Tạp ngư, ai mà quan tâm?”
Cơ Hào khinh thường, “Chẳng qua là bơi lội thôi, nói như ai không biết vậy.”
Âu Diệp nói: “Ta biết bơi bướm, nhưng so với hắn, ta giống như rùa bò.”
Cơ Hào thở phào, không thấy những gì mình muốn nhìn, cảm thấy không vui.
Một lúc sau, ánh mắt Âu Diệp quét qua một đoạn dài của dòng sông, “Chu công tử thật sự có thể nín thở, nhưng đó cũng là lợi ích của sức mạnh lớn.”
Cơ Hào chán nản ngồi xuống, cầm một cọng cỏ ngậm trong miệng.
Một lúc sau
Âu Diệp vô cùng tán thưởng, “Ghê thật, lâu như vậy không xuất hiện? Chẳng lẽ đã bơi đến nơi khác rồi sao?”
Cơ Hào chống cằm, “Tạp ngư, một chút cũng không cần phải gấp gáp…”
Đột nhiên, Cơ Hào mở to mắt, nhanh chóng đứng dậy, “Trời ơi, hắn đã chìm rồi!”
“Chìm rồi?”
Âu Diệp kinh ngạc, hốt hoảng gọi với Tiết Mị Nương ở xa, “Cứu người đi, đừng ngẩn ra đó, hắn đã chìm rồi!”
Tiết Mị Nương bỗng tỉnh táo lại, hoảng hốt nhảy xuống dòng sông, nhanh chóng bơi đi tìm Chu Du.
Chẳng bao lâu, Chu Du lại được Tiết Mị Nương ôm ra khỏi nước.
Cơ Hào bước tới, nắm lấy chân Chu Du, bắt đầu ‘đổ nước’ ra ngoài.
Sau khi đã làm hết nước ra ngoài, hắn nhanh chóng cho Chu Du uống thuốc.
Nhưng mà thuốc này, lại không thể cho vào được.
Âu Diệp gấp gáp bên cạnh nhắc nhở, “Hô hấp, giúp hắn hô hấp đi.”
Cơ Hào lùi lại một bước, “Tạp ngư, đừng có mơ.”
Tiết Mị Nương nhìn Âu Diệp.
Âu Diệp do dự, “Ta không thích đàn ông đâu.”
Tiết Mị Nương cũng do dự, “Ta vẫn còn phải lấy chồng mà.”
Cơ Hào lạnh lùng nói, “Đừng nhìn ta, cho dù hắn chết, ta cũng sẽ không giúp hắn hô hấp.”
Âu Diệp nhanh trí, “kéo, búa, bao, thế nào”
Tiết Mị Nương tán thành, Cơ Hào cũng không thể từ chối.
Kết quả là...
Cơ Hào ra bao, còn Tiết Mị Nương và Âu Diệp ra kéo
Âu Diệp thở phào, “Cơ công tử, ngài làm đi.”
“Ừ?”
Cơ Hào ánh mắt sắc lạnh, ánh mắt như thể có thể giết người.
Âu Diệp người run lên, “Chúng ta vừa mới nói xong mà.”
Cơ Hào lạnh lùng nói, “Ta cho ngươi một cơ hội nữa, nói lại đi.”
Âu Diệp mặt mày tái mét, “Ta biết rồi.”
Sau đó, hắn ngoan ngoãn quỳ xuống, khuôn mặt méo mó như sắp khóc, “Ta không thể làm đâu, nếu mà một miếng xuống, thì cả đời này ta làm sao có thể gặp phụ nữ nữa?”
Cơ Hào lạnh lùng nói, “Nếu còn chần chừ nữa, hắn sẽ thật sự chết đấy.”
Tiết Mị Nương hít một hơi thật sâu, đẩy Âu Diệp ra, bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Âu Diệp liên tục cảm ơn.
Cảm ơn không phải vì Tiết Mị Nương cứu Chu Du, mà là cứu chính mình.
Thấy vậy, Cơ Hào lạnh lùng nói, “Yên tâm, miệng ta rất kín, ngươi cứ việc kết hôn đi. Hơn nữa, ngươi đang làm việc tốt. Ai mà chế nhạo ngươi, ta sẽ giúp ngươi đánh hắn.”
Một lúc sau, Chu Du đã khôi phục hơi thở, bắt đầu ho khan dữ dội. Tiết Mị Nương đứng dậy, lùi lại một bên, ánh mắt đầy áy náy.
Chu Du mở mắt, mặt mày tái nhợt.
“Ụa.”
Chu Du ngồi dậy, nôn ra một ngụm bùn cát, cảm thấy dạ dày khó chịu.
Tiết Mị Nương vỗ vỗ lưng hắn, “Khá hơn rồi chứ? Đừng sợ, không sao đâu.”
Chu Du còn sợ hãi nhìn dòng sông chảy cuồn cuộn trước mặt, học bơi? Học cái gì chứ, thà rằng học làm chổi lông gà còn hơn!
Tiết Mị Nương áy náy nói, “Xin lỗi, vừa rồi ta có chút lơ đãng, nếu không đã không ra nông nỗi này. Hy vọng ngươi không trách tội, nhưng may mà giờ ngươi đã học được.”
Chu Du vội vã đứng dậy, vừa chạy vừa mặc quần áo.
“Ê, quần tụt rồi.”
Âu Diệp nhắc nhở.
Chu Du dùng tay trái nắm lấy quần, tay phải nhanh chóng mặc đồ. Không học nữa, nói gì cũng không học nữa.
Thật đáng sợ!
Cảm giác bị đuối nước, thực sự rất vô dụng. Khoảnh khắc ấy, hắn gần như đã thấy được bà nội đã qua đời của mình đang vẫy tay với hắn.
Hắn quyết định, từ giờ sẽ đi vòng quanh dòng sông, không bao giờ chạm vào nước nữa.
Cho dù có chạm, cũng phải biến thành chó trước. Dù sao, hắn không muốn trải nghiệm cảm giác đuối nước nữa, quan trọng nhất là, hắn có lẽ đã chết đuối rồi?
Vào khoảnh khắc đó, như thể tất cả nước sông ào ạt theo nhịp thở của hắn, điên cuồng tràn vào bụng, tai, và mũi của hắn.
“Công tử?”
Âu Diệp chạy theo vài bước, lớn tiếng gọi.
Nhưng Chu Du đâu có để ý đến hắn? Chỉ chạy nhanh hơn nữa.
Âu Diệp bối rối, “Hắn sao vậy?”
Rõ ràng là đã học thành công, sao lại trở thành như thế này?
Cơ Hào khinh thường, “Suy nghĩ của tạp ngư, ta sao mà biết được?”
Tiết Mị Nương do dự, “Hắn có thể là bị dọa rồi?”
Trong mắt nàng tràn đầy tự trách, đã làm cho đứa trẻ sợ hãi như vậy, chắc chắn sau này sẽ không dám chạm vào nước nữa. Lẽ ra mình là người tốt mà, nhưng lại biến thành thế này.
Cơ Hào cười lạnh, “Thứ tạp ngư rác rưỡi, lúc nào cũng phát điên không rõ lý do.”
Nói xong, hắn bước đi, cảm thấy không thấy được một màn hay ho, thật sự chán nản. (t cũng muốn xem đây này)