Chương 217 Khí Vận Chi Tử
Kiếm trận đã thành hình, tên là Thất Tinh Kiếm Trận. Nói chung, chỉ cần là bảy người hợp sức thì đều có thể gọi là Thất Tinh Kiếm Trận.
Tại sao lại thế?
Nói đến lý do, thì phải đề cập đến rất nhiều điều. (Toàn Chân Thất Tử sẽ giải thích, mọi chi tiết liên hệ anh hùng xạ điêu)
Cổ nhân có câu: Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng, Ngũ Hành, Lục Hợp, Thất Tinh, Bát Quái, Cửu Cung.
Tất cả những trận pháp đều không thể tách rời khỏi các nguyên lý trên.
Chưa hiểu sao? Không hiểu thì tự tìm sách mà đọc đi.
Bảy thanh trường kiếm phát ra ánh sáng chói lọi, trong đó ba thanh kiếm có màu xanh lam, đỏ và vàng.
Điều này cho thấy ba thanh kiếm này do ba cường giả Âm Dương Cảnh điều khiển, khi đạt đến Âm Dương Cảnh, âm dương chi khí biến đổi, sinh ra những thuộc tính đặc thù.
Đến giai đoạn này, những người tu thuật bắt đầu phô trương sức mạnh, khoe khoang khắp nơi.
Kiếm khí sắc bén khuấy động không khí xung quanh, tạo thành cơn bão dữ dội.
Trong cơn bão, kiếm khí tung hoành, xé toạc mặt đất.
“Chiêu trò rẻ tiền!”
Cơ Hào bước lên một bước, Huyết Linh Quỳ bao phủ toàn thân hắn.
“Hự aaaaaa!”
Cùng với tiếng gầm vang rền, sóng âm cuồn cuộn như bão tố, thổi bay hết những viên đá cuội trên mặt đất, thậm chí làm cho bảy người kia đều chảy máu mũi và miệng, bay ngược ra xa.
Âm Dương Cảnh và Chân Huyền Cảnh đối đầu với Vô Cực Cảnh?
Đúng là mơ tưởng! Hắt hơi cũng đủ giết các ngươi.
Chân Huyền Cảnh, Âm Dương Cảnh, Thiên Nguyên Cảnh, Vô Cực Cảnh.
Khoảng cách này không chỉ lớn, mà thực sự là không thể so sánh được. Bảy người kia sắc mặt tái mét, ánh mắt lộ rõ sự kinh hãi.
Huyết Linh Quỳ, thần thú cấp Huyết Linh.
Sức ép kinh khủng, áp lực huyết mạch khủng khiếp, tất cả đè nặng lên lòng mỗi người. Chênh lệch về thực lực đã là một chuyện. Sự chênh lệch giữa các Huyết Linh càng khiến người ta không còn chút sức lực chống cự.
Huyết Linh Quỳ ngẩng đầu, gầm thét lần nữa khiến trời đất biến sắc.
“Ê, ê, ê.”
Chu Du gọi, “Ngươi định làm thật à?”
Cơ Hào lộ vẻ dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, “Ta đã lâu rồi không được giết ai cho thỏa. Hôm nay có người tự dâng lên, nếu ta không giết bọn họ thì phụ lòng cha mẹ bọn họ sinh ra bọn chúng.”
Chu Du cau mày, “Thôi đi, dù sao Ngự Kiếm Tông cũng có chút liên hệ với cường giả ‘Khôn’.”
Ngươi có thể không quan tâm đến Ngự Kiếm Tông, nhưng mặt mũi của cường giả Khôn thì không thể không nể.
Dù rằng, thực tế Ngự Kiếm Tông và Khôn chẳng liên quan gì đến nhau.
Ngay lúc đó, một trong ba cường giả Âm Dương Cảnh đột ngột xoay người, thanh kiếm trong tay lao thẳng lên trời, bùng nổ ngọn lửa chói mắt.
Một kiếm xuyên mây, khiến đám mây biến dạng, tạo thành hai chữ.
“Cứu mạng!”
Thấy vậy, Chu Du ngơ ngác, còn có cách cầu cứu này sao?
Sắc mặt Cơ Hào trầm xuống, tay cầm hắc đao, cùng với Huyết Linh Quỳ định một đao chém chết từng người. Đột nhiên, một thanh kiếm từ trên trời phá không lao xuống, xé toạc bầu trời trắng xóa, rồi đột ngột rẽ hướng, ầm ầm rơi xuống.
Quá nhanh!
Nhanh như gió, mạnh như sét.
Ngay cả Cơ Hào cũng có chút không kịp phản ứng. Chu Du nghiêng người, tay phải nhanh chóng đặt lên chuôi kiếm.
Đinh!
Theo sau âm thanh va chạm chói tai, luồng kiếm khí đáng sợ lập tức bùng nổ, để lại những rãnh sâu trên các ngọn đồi xung quanh.
Ngay sau đó, một bóng người từ xa bước tới trên không.
Người này mặc áo bào bạc, hai tay áo thêu hình hai thanh trường kiếm màu vàng, trước ngực là hình mây trắng, tóc được cố định bằng chiếc trâm bạc hình thanh kiếm nhỏ.
Xét về ngoại hình, người này chỉ tầm khoảng ba mươi tuổi.
Khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ nho nhã, trắng trẻo không râu.
Đây là một kiếm tu Vô Cực Cảnh!
Ngư Kiếm Tông thuộc top năm trăm tông môn mạnh nhất Khôn Nguyên đại lục, chắc chắn có cao thủ trấn giữ.
“Ngươi dám đánh lén ta sao?”
Cơ Hào quát lên giận dữ, nắm chặt hắc đao trong tay.
Người mới đến đưa tay bắt lấy thanh kiếm vừa quay về, ánh mắt nhìn về phía Chu Du, “Các hạ ra tay thật nhanh, chỉ một chiêu rút kiếm mà đã có khí thế kinh người như vậy.”
Chu Du khẽ chắp tay, “Chúng ta chỉ đi ngang qua, nhưng thằng bé này nóng tính quá. Dù vậy, chúng ta sẵn lòng bồi thường, chẳng hạn như đưa cho các ngươi một ít linh thạch.”
Cơ Hào trừng mắt nhìn Chu Du, “Tên nhát cáy, ngươi không có chút chí khí nào à? Giờ ta sẽ giết hắn cho ngươi xem.”
Chu Du nói nhỏ, “Ngự Kiếm Tông cách đây không xa, ngươi tin không, lát nữa cả tông môn cao thủ đều sẽ đến.”
Thế lực trong top năm trăm, nào có đơn giản?
Người đến cười nhẹ, “Vậy ta sẽ đánh các ngươi một trận, rồi đưa linh thạch bồi thường, các ngươi có chấp nhận không?”
“Chấp nhận!”
Lão Cẩu nhảy lên, “Chỉ cần bồi thường đủ, ngươi muốn đánh thế nào cũng được, ta sẽ không phản kháng.”
Hắn nói thật lòng. Bị đánh mà còn được linh thạch, nếu ngươi không nhận cơ hội này thì ngươi còn muốn gì nữa?
Chờ ai tặng không sao? Trên đời này không có bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối miễn phí đâu.
Làm người, phải thực tế. Người đến ngây ra một lúc, có chút không hiểu nổi.
Lão Cẩu thì sốt ruột, “Đánh ta đi, ngươi mau đánh ta đi.”
Người đến hít sâu một hơi, mỉm cười nói, “Vị lão tiên sinh này thật hài hước.”
Lão Cẩu sốt sắng, “Ta nói thật đấy, chỉ cần ngươi bồi thường linh thạch, miễn để ta còn thở, ngươi muốn đánh thế nào cũng được.”
“Đại sư huynh, bọn họ vừa rồi đã đánh tiểu sư muội!”
Đúng lúc này, một trong bảy thanh niên kia hô lớn, “Ngươi nhất định phải đòi lại công bằng cho chúng ta.”
Diêu Tứ đột nhiên biến sắc, kinh hô, “Ngươi là đại sư huynh của Ngự Kiếm Tông, Đổng Cửu Phiêu?”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Cơ Hào thay đổi, trở nên sắc bén. “Ngươi chính là kẻ được đồn rằng bị ngã xuống vực rồi nhặt được công pháp thần cấp Cửu Diệu Phiêu Tinh Quyết, còn được gọi là khí vận chi tử?”
Người này trước đây không có tên này. Nhưng sau khi nhặt được bộ công pháp đó, hắn đã đổi tên thành Đổng Cửu Phiêu.
Tương truyền, vận khí của người này tốt đến mức bùng nổ.
Ngã xuống vực, dưới đó lại có một cây cổ thụ cong, ngay bên cạnh cây là một cái hang, trong hang có một thi thể, bên cạnh thi thể lại có một bộ công pháp thần cấp.
Chính là bộ Cửu Diệu Phiêu Tinh Quyết. Từ đó, hắn đổi tên thành Đổng Cửu Phiêu.
Và từ lúc đó, trong giới tu sĩ, hắn đã có chút tiếng tăm. Các thế lực tà ác cũng bắt đầu chú ý đến kẻ dị biệt như hắn.
Đổng Cửu Phiêu ngạc nhiên, “Ngươi nghe đến tên ta sao? Ta nổi tiếng đến thế rồi à?”
Chu Du lại thấy buồn cười, “Chuyện như vậy cũng có thể xảy ra sao? Ngã xuống vực mà nhặt được bí kíp? Ta cứ nghĩ đó là tình tiết trong tiểu thuyết.”
Lão Cẩu thì thầm, “Hãy nghĩ đến Âu Diệp đi.”
Chu Du trầm ngâm.
Lão Cẩu tiếp tục giải thích, “Giống như có một đống người rút thăm, ngươi thì mãi không trúng, còn có vài kẻ thì cứ liên tục trúng giải. Vận khí là thứ rất khó lý giải.”
Cơ Hào không quan tâm nhiều như vậy, chiến ý bùng lên, “Ngươi có dám đấu với ta không? Nếu ta thua, mạng ta thuộc về ngươi. Nếu ngươi thua, giao ra Cửu Diệu Phiêu Tinh Quyết, ngươi không dám chứ gì?”
Đổng Cửu Phiêu nhìn chằm chằm Cơ Hào một lúc, sau đó lại quét mắt qua Chu Du.
Đột nhiên, Đổng Cửu Phiêu bay lên cao, hai tay đưa lên miệng và hét lớn, tiếng hét vang dội cả bầu trời.
“Thế lực tà ác xâm lấn rồi!”