← Quay lại trang sách

Chương 234 Ai Đang Giúp Đỡ?

“Biết không?”

Cơ Hào chắn trước mặt Chu Du, nhìn về phía bóng hình đã biến mất, cảm thấy rất kỳ lạ.

“Không biết.”

Chu Du lắc đầu, “Hoàn toàn chưa thấy bao giờ.”

Hắn chưa bao giờ thấy người đó, kể cả khi ở trên núi. Thực lực của người đó rất mạnh, không cùng cấp bậc với hắn. Nhưng hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ ác ý nào, dường như…

Người đó chỉ đơn giản là đi ngang qua?

“Có thể chỉ là người qua đường thôi.”

Chu Du suy nghĩ một hồi, chỉ có thể đưa ra lý do này.

Cơ Hào hừ một tiếng, “Nếu không phải sợ ngươi gặp chuyện, ta đã chém hắn một đao rồi.”

Chu Du mỉm cười, “Ta tin ngươi.”

Cơ Hào ngẩng cao đầu, “Ta là vô địch, dù sao thì ngươi cũng là đám tạp ngư, mãi mãi không hiểu được.”

Chu Du ánh mắt lộ vẻ suy tư, vừa đi vừa mặc áo, che đi những vết thương đầy mình.

“Ê!”

Cơ Hào tức giận gào lên, sau đó theo sát phía sau.

Khi lên tới ngọn núi đổ nát, Chu Du nhìn về một khu vực, như cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.

Là lão đầu sao?

Chu Du hơi phấn khích tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy gì.

“Ôi.”

Chu Du lắc đầu, mặc dù khi xuống núi có hơi không vui, nhưng hắn cũng không để tâm.

Đặc biệt là sau khi nghe những lời Cơ Hào đã nói, hắn càng lo lắng cho lão đầu.

“Lão đầu không thể rời khỏi Trấn Vực Quan, làm sao có thể xuất hiện ở đây được?”

Chu Du mím môi, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.

Hắn đã không thấy sư phụ rời khỏi Trấn Vực Quan nửa bước nào kể từ khi lên núi.

“Cái đó là gì vậy?”

Cơ Hào nhìn về phía trước, nhanh chóng chạy tới. Hóa ra là Diêu Tứ và lão Cẩu đã ngất xỉu.

“Đám tạp ngư này!”

Cơ Hào quát, “Dám trốn ở đây ngủ!”

Hắn vừa nói vừa tát mỗi người một cái, lập tức đánh thức họ. Chu Du nhìn về phía trước, thấy một cảnh tượng đáng sợ, những hố sâu và vết máu trải đầy đất.

Chỗ này đã xảy ra một trận chiến? Chỉ cách hắn một ngọn núi?

Chu Du tiến lên, nhìn thấy một vết máu, hắn ngửi thử, xác định đây là dấu tích của một con yêu thú rất mạnh.

Không lẽ…

Có người đang bảo vệ hắn?

Là người trước đó sao?

Chu Du bắt đầu nghi ngờ, nhưng hắn hoàn toàn không quen biết người đó.

Tình huống này rõ ràng là bên hắn đang vượt qua kiếp nạn, còn bên này có một con yêu thú mạnh mẽ đang nhìn xuống.

“Chắc chắn là lão đầu.”

Chu Du lại vui vẻ cười lớn, “Chắc chắn rồi, ta đã biết, hắn không nỡ bỏ ta. Hừ hừ hừ, khi ta trở về Trấn Vực Quan, ta sẽ lấy chuyện này ra châm chọc ngươi. Nghĩ đến ta mà còn phải lén lút như vậy.”

Hắn vui vẻ đến mức không nhịn được nhảy lên.

Đau à?

Nhưng chẳng còn đau chút nào.

Cơ Hào nhìn hắn với vẻ khinh thường, cũng không hỏi.

Trong mắt hắn, đám tạp ngư này, lúc nào cũng có những hành động kỳ quái.

Giống như cái gã này, lúc thì giả vờ già, lúc thì lại như một đứa trẻ.

Đúng là một thằng ngốc!

Đám tạp ngư chính là đám tạp ngư, không hiểu nổi, hoàn toàn không hiểu nổi.

Diêu Tứ và lão Cẩu tỉnh dậy, câu đầu tiên của lão Cẩu là, “Có yêu thú!”

Chu Du cười lớn, “Không còn nữa.”

Lão Cẩu hoảng hốt nhìn quanh, khi thấy không còn bóng dáng người đàn ông áo trắng trước đó, mới thở phào nhẹ nhõm. “Làm ta sợ chết khiếp, đáng sợ quá, các ngươi không biết đâu, ta chỉ nhìn một cái, áp lực đó đã ập tới rồi.”

Hắn sờ sờ mũi mình, vẫn còn những vết máu chưa đông lại.

“Hừ, lười biếng chính là lười biếng.”

Cơ Hào khinh thường nói.

Diêu Tứ mở miệng định phản bác vài câu, nhưng suy nghĩ lại, thôi thì im miệng cho rồi.

Thời đại này, giải thích chỉ là che đậy, che đậy tức là có tâm lý bất an.

Mấy người tụ họp lại với nhau, rồi tiếp tục đi về phía gần đó.

Đi không xa, họ thấy Đổng Cửu Phiêu nằm ngã trong đống đá vụn, cũng đã ngất đi.

Đối với Đổng Cửu Phiêu, Chu Du không có tâm tư nào để chú ý.

Cơ Hào làm việc thì nhanh gọn, túm lấy cổ áo Đổng Cửu Phiêu, tay phải vung tròn, tát một cái.

Sau đó…

Không tỉnh.

Cơ Hào sững sờ, kiểm tra lại, “Có người ra tay sao?”

Chu Du nháy mắt, “Ví dụ như ai?”

“Không biết.”

Cơ Hào lắc đầu, “Chắc là pháp thuật linh hồn, nhưng không gây hại, chỉ khiến hắn ngủ một lúc thôi.”

Chu Du nhìn quanh khu vực Đổng Cửu Phiêu nằm, “Hắn đúng là có phúc, nhiều đá rơi xuống như vậy mà không có viên nào trúng hắn.”

Diêu Tứ bổ sung, “Khí vận chi tử mà, vận khí rất tốt.”

Chu Du gật đầu, đồng ý với cách nói này.

Ngay lúc đó, lão Cẩu cõng Đổng Cửu Phiêu, còn chưa đi ra một ngàn mét, thì thấy một thi thể không đầu nằm trên mặt đất, nội tạng bị ăn sạch.

Nhìn dáng vẻ, chết cũng không lâu.

Diêu Tứ căng mắt nhìn, “Đó là ai nhỉ?”

Chu Du ngạc nhiên, “Ngươi nhận ra được sao?”

“Nếu là người sống, có thể ta không nhận ra. Nhưng nếu là xác chết, ta vẫn có thể nhận ra.”

Diêu Tứ tự tin nói, “Nhìn trang phục, hắn hình như là lão nhân Trì Thạch trước đó?”

Nghe vậy, ba người sững sờ, cẩn thận nhìn qua.

Đáp án…

Không ngoài dự đoán.

Chính là trưởng lão Trì Thạch của Ngự Kiếm Tông.

Chu Du khom người xuống, nhíu mày.

“Ta nhớ ra rồi.”

Lão Cẩu gọi, “Ta và Diêu Tứ thấy yêu tộc đó, hắn lúc đó cầm một cái đầu đầy máu trong tay. Không ngờ lại là đầu của trưởng lão Trì Thạch.”

Diêu Tứ cũng liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng, có chuyện này mà.”

Chu Du đứng dậy, “Trì Thạch trưởng lão chết thật là oan uổng, ta còn tưởng hắn định ám sát chúng ta. Kết quả lại bị yêu tộc ngang qua ăn thịt?”

Yêu tộc ăn người, không cần biết ngươi là ai. Hơn nữa, việc tông môn nuôi dưỡng một cường giả Vô Cực Cảnh khó khăn thế nào?

Chỉ như vậy mà bị ăn sạch sẽ, thật sự rất đáng tiếc.

Cơ Hào cười lạnh, “Là tình địch của ta, cho dù không bị ăn, ta cũng sẽ chém chết hắn.”

Chu Du cười, “Ngươi thật sự quan tâm đến chuyện này à?”

Cơ Hào hừ lạnh.

Chu Du cười nói: “Chớ có mà chơi trò đơn phương tương tư, dễ bị lừa lắm.”

Cơ Hào lạnh lùng nói, “Nếu nàng dám lừa ta, ta sẽ giết nàng!”

⚝ ✽ ⚝

Chu Du im lặng, được rồi, đây mới đúng là phong cách của Cơ Hào.

Trong lúc đang nói chuyện, một nhóm người đến gần. Đó là Liễu Như Yên, Diệp Thanh Yên, Hứa Chi Chi, cùng một đám người của Ngự Kiếm Tông, toàn thân đen thui còn chưa được lao chùi

Hai bên nhìn nhau, Liễu Như Yên và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.

Chưa kịp lại gần, một người trong số họ đột nhiên gọi: “Đó có phải là Trì Thạch trưởng lão không?”

Bốn bề im phăng phắc.

Chu Du không khỏi nhìn về phía người vừa nói, thằng cha này nhìn ra được từ xa như vậy sao?

Cho dù là cha ruột cũng phải suy nghĩ một chút mới ra chứ.

Vừa nói xong, cả hai bên đều tự động dừng lại.

Người nói có đôi mắt đỏ ngầu, “Các ngươi không chỉ giết trưởng lão Trì Thạch, mà còn ăn thịt hắn nữa?”

Những người khác đều lộ vẻ đề phòng và căm hận nhìn về phía họ.

Liễu Như Yên và Diệp Thanh Yên sắc mặt phức tạp, họ đương nhiên không tin rằng Chu Du và những người khác lại ăn thịt Trì Thạch trưởng lão

Cơ Hào lạnh lùng nói, “Ta muốn tát hắn.”

Cái gì cũng không hỏi, đã bắt đầu vu khống họ, cái này tính là gì?

Có tính là kéo thù hận không?

Chu Du gật đầu, “Tát đi.”

Cơ Hào cuộn áo lên, như hổ vào đàn cừu lao tới, túm lấy đối phương mà liên tục tát vài cái.