Chương 238 Ta Cần Ngươi Cho Ta Mặt Mũi
Mì rất dai, hương vị cũng rất ngon.
Chu Du hàng ngày ở trên núi ăn đan dược nên giờ chẳng kiêng gì cả.
Cơ Hào vì muốn thử cái mới, thấy cũng ổn.
Diêu Tứ và Lão Cẩu thì quyết định không ăn.
Đổng Cửu Phiêu ăn uống vui vẻ hơn ai hết, dường như hắn đang thông qua việc ăn uống ngũ cốc để gây nhiễu cho bản thân, khiến tu vi của mình không thể tiến triển.
“Khách quý, ngài chưa trả tiền.”
Ông lão dáng thấp bé khúm núm thì thầm với một người đàn ông mắt tam giác, có vẻ sợ rằng nếu nói to sẽ làm người khác hoảng sợ.
“BANG!”
Người đàn ông mắt tam giác lập tức đẩy ông lão va vào quầy, “Ta ăn của ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi, còn dám đòi tiền? Tin không ta tát ngươi?”
Ông lão mặt mày khó chịu, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, “Vâng, vâng, vâng, ngài đi cho tốt.”
Diêu Tứ và Lão Cẩu chán nản nhìn cảnh này, vì sự việc như vậy ở chợ búa rất bình thường.
Đổng Cửu Phiêu cũng không có phản ứng gì, vì hắn mới ăn đến bát thứ tư.
Chu Du tựa lưng, hơi nhíu mày. Đôi khi hắn không hiểu được cách suy nghĩ của những người này, một bát cơm có thể chứng minh họ ngầu đến mức nào sao?
Đây chẳng phải là ức hiếp người hiền lành sao?
Hắn vẫn chưa đứng dậy.
Cơ Hào đập bàn, “Này, ngươi đứng yên đó!”
Người đàn ông từ chối trả tiền lạnh lùng nhìn lại, “Đừng có lải nhải, nếu dám nói nữa ta sẽ tát ngươi!”
Cơ Hào nâng cằm lên, “Có vẻ ngươi rất mạnh mẽ?”
“Đừng ồn, bỏ qua đi.”
Ông lão chạy tới cản Cơ Hào, lắc đầu với hắn.
Cơ Hào lớn tay nắm lấy ông lão, rồi đặt ông sang phía sau mình. Hắn sải bước đi tới, “Nghe giọng điệu của ngươi, ngươi cho ai mặt mũi, người đó sẽ có mặt mũi?”
Người đàn ông mắt tam giác nhướng mày, “Tiểu tử, đừng có lo chuyện bao đồng, hiểu không?”
Cơ Hào rút ra một miếng vàng, đập mạnh lên quầy, “Tạp ngư, nếu ngươi thích cho người khác mặt mũi như vậy, thì hôm nay ngươi hãy cho ta thêm một chút mặt mũi.”
Người đàn ông mắt tam giác cười nhạt, “Đồ ngu.”
Nói xong liền bước ra ngoài.
Cơ Hào bước một bước, đưa tay nắm lấy vai đối phương, một cái tát đánh rụng hai chiếc răng cửa.
Người đàn ông mắt tam giác đau đớn, “Ngươi biết ta là ai không?”
Cơ Hào ánh mắt dữ tợn, khiến người đàn ông mắt tam giác cảm thấy lạnh gáy. “Ta bảo ngươi cho ta mặt mũi mà ngươi không cho, vậy tức là ngươi không cho ta mặt mũi sao?”
Người đàn ông mắt tam giác miệng rỉ nước, kêu lên: “Ta trả tiền, ta trả tiền!”
“Không, ta không cần tiền của ngươi.”
Cơ Hào cười tàn nhẫn, “Ta cần ngươi cho ta mặt mũi!”
Người đàn ông mắt tam giác ngạc nhiên nhìn Cơ Hào, không hiểu mặt mũi thì cho như thế nào? Rốt cuộc là ý gì?
BANG!
Cơ Hào ném người đàn ông mắt tam giác xuống đất, “Ông lão, làm cho hắn một bát mì, mỗi bát mì một mặt mũi, hôm nay ta phải nhận đủ mặt mũi!”
Ông lão môi run rẩy.
Cơ Hào tức giận quát, “Ngươi điếc à? Ngay lập tức đi làm đi!”
Các thực khách khác đều biến sắc, cảm thấy sự việc quá kỳ quái.
“Người trẻ, hà tất phải cứng nhắc như vậy?”
Một người đàn ông trung niên lên tiếng, “Thù hận nên giải chứ không nên kết.”
Cơ Hào đưa tay lên, “Tin không ta tát ngươi?”
Người đàn ông trung niên tức giận, cúi đầu ngồi lại.
Rất nhanh, bát mì đầu tiên đã được mang lên.
“Ăn đi.”
Cơ Hào chỉ vào, “Tiền ta sẽ trả, ta chỉ cần ngươi cho ta mặt mũi, nếu ngươi không ăn, tức là không cho ta mặt mũi, có hiểu không?”
Người đàn ông mắt tam giác gật đầu liên tục.
“Liên tục làm mì, ta không nói dừng, nếu dám dừng lại, ta sẽ phá quán ăn của ngươi.”
Cơ Hào quát về phía bếp.
Rất nhanh, bát thứ hai, bát thứ ba…
Người đàn ông mắt tam giác mặt mày khó chịu, “Đại hiệp, ta sai rồi, ta không dám nữa, ta thật sự không ăn nổi nữa.
”
Cơ Hào cười tàn nhẫn, “Vậy tức là ngươi không cho ta mặt mũi sao?”
Thanh hắc đao xuất hiện trong tay hắn, “Nếu ngươi không cho ta mặt mũi, ta sẽ chém cả tứ chi của ngươi.”
Người đàn ông mắt tam giác hoảng sợ, lại bắt đầu ăn một cách điên cuồng.
Các thực khách khác nhìn mà không nỡ, nhưng đều không dám lên tiếng.
Bát thứ chín, bát thứ mười…
“Ói…”
Người đàn ông mắt tam giác ăn đến mức ói ra, khuôn mặt vặn vẹo.
Thanh hắc đao đặt lên cổ người đàn ông mắt tam giác, “Không cho ta mặt mũi phải không? Nôn ra thì ăn lại đi!”
Người đàn ông mắt tam giác toàn thân run rẩy, nằm bẹp trên đất húp húp. (ọe)
Ông lão bận rộn đi ra đi vào, bên cạnh bàn đã có mười bát mì.
Người đàn ông mắt tam giác trông mặt mày trắng bệch, bụng to như cái đấu.
Nhưng hắn vẫn không dám ngừng lại!
Đổng Cửu Phiêu liếc nhìn, không nói gì. Mỗi người có cách làm việc khác nhau, hắn sẽ trả thêm tiền. Dù có giết loại người này, cũng sẽ có người khác gây rối. Nói trắng ra, làm ăn mà, rất khó để không gặp phải loại người thối nát này.
“Tạp ngư, ngươi ăn chậm như vậy là không cho ta mặt mũi phải không?”
Cơ Hào gầm lên, tiếng gầm gần như có thể làm sập mái nhà.
Người đàn ông mắt tam giác khó khăn ngẩng đầu, “Ta thực sự… ực… ăn…”
Mì từ mũi hắn phun ra, có thể thấy hắn thực sự rất khó chịu.
Cơ Hào ánh mắt lạnh lùng, “Vậy ngươi muốn nói với ta rằng, ngươi không cho ta mặt mũi sao?”
Người đàn ông mắt tam giác toàn thân run rẩy, lần đầu tiên hắn cảm thấy hai chữ "mặt mũi" thật sự là một cơn ác mộng.
“Nếu còn ăn nữa, hắn sẽ chết.”
Người đàn ông trước đó đứng dậy, vẻ mặt không nỡ.
Bịch!
Cơ Hào một đao chém bay đầu hắn, “Cái đồ mồm mép nhiều lời, nếu có bản lĩnh thì nói từ đầu đi, giờ thì giả vờ tốt bụng làm gì? Khốn nạn!”
Quán ăn hỗn loạn, tiếng kêu gào không ngừng.
“Ta xem ai dám động!”
Cơ Hào gầm lên, “Tin không ta chém các ngươi?”
Người đàn ông mắt tam giác sợ hãi, vì cái đầu lăn tròn bên cạnh hắn. Hắn bình thường chỉ biết ức hiếp người hiền lành, đòi chút tiền tài. Không hiểu sao hôm nay lại gặp phải một kẻ như vậy.
Chu Du hứng thú nhìn mọi thứ, dù sao cũng chẳng có gì làm.
“Tiếp tục ăn.”
Cơ Hào cười tàn nhẫn, “Liên tục đến khi, miếng vàng kia của ta tiêu hết, nghe rõ không?Tạp ngư!”
Miếng vàng đó nặng tới hai mươi lượng! Quán ăn này cũng không đáng giá bằng số tiền đó. Hai mươi lượng vàng có thể mua bao nhiêu bát mì?
Một nghìn bát?
Hay hai nghìn bát?
Người đàn ông mắt tam giác không còn kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng, điên cuồng chạy ra ngoài.
“Vậy ngươi chọn không cho ta mặt mũi phải không?”
Cơ Hào từ từ quay người lại, ánh đao lóe lên, ngay khi người đàn ông mắt tam giác chạy ra đến phố, chém đứt đôi chân hắn.
Đổng Cửu Phiêu đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm, “Ta nghĩ cả đời hắn sẽ không muốn cho ai mặt mũi nữa.”
Chu Du cười tươi đứng dậy, “Không cần nấu nữa, Lão Cẩu.”
Lão Cẩu lầm bầm, lại ném ra một miếng vàng. “Đến đây thôi, không cần làm nữa, chỉ là một trò đùa.”
Đường phố bị máu nhuộm đỏ, người đàn ông mắt tam giác hoảng hốt bò dậy.
Hắn không muốn chết, hắn thực sự không muốn chết. Hắn chưa bao giờ thấy kẻ nào tàn ác như vậy, không chỉ là tàn nhẫn mà còn vô cùng bạo lực!
Cơ Hào tiến tới bên người đàn ông mắt tam giác, thanh đao nhẹ nhàng vỗ vào má hắn, “Tạp ngư, chơi vui không?”
Người đàn ông mắt tam giác hoảng sợ, “Ta thực sự sai rồi, ta sẽ không dám nữa.”
“Ngươi có biết cái gì đáng sợ hơn cái chết không?”
Cơ Hào cười tàn nhẫn, thanh đao từ từ cắt đứt bàn tay phải của hắn, “Đó chính là sống mà không bằng chết!”