← Quay lại trang sách

Chương 242 Kẻ sát thủ âm dương ngư

Bốn người được tiểu hầu áo xanh tiễn ra khỏi Vạn Độc Cốc đều cảm thấy lòng mình trống rỗng.

Tại sao lại như vậy?

Mọi người nhìn nhau. Rất nhanh, họ nhận ra.

Hóa ra, Hoạt Diêm Vương căn bản không có ý định mời họ ở lại dùng bữa?

Đúng là một cách tiếp đãi độc đáo.

“Những con gà đó chắc ngon lắm.”

Lão Cẩu có chút thèm thuồng.

Sau đó, hắn lại bày tỏ sự tiếc nuối: “Ta đã nhiều năm không ăn gà rồi.”

Diêu Tứ dùng tay phải sờ lên gương mặt xấu xí của mình: “Ta cũng vậy, từ khi ta bị hủy dung và không có tiền, ta cũng không còn ăn gà nữa.”

Lão Cẩu gật đầu: “Chúng rất giống nhau, đều rực rỡ nhiều màu sắc, và rất đẹp.”

Một ánh sáng khao khát tỏa ra từ con mắt độc nhất của Diêu Tứ, từng có lúc, những con gà đó cũng sẽ nói với hắn: “Đại gia, đến chơi nào.”

Và giờ đây thì chỉ còn lại—một kẻ ăn xin xấu xí, cút đi cút đi.

Diêu Tứ lắc đầu, cảm thấy thế giới thật lạnh lùng.

“Hay là, tìm một chỗ ăn gà đi?”

Chu Du không suy nghĩ gì, đề nghị.

Diêu Tứ vui mừng: “Còn có chuyện tốt như vậy sao?”

Chu Du cười nói: “Ta đã xin được Bách Thọ Đan cho cha mẹ, tâm trạng rất tốt, tự nhiên có thể thư giãn một chút.”

Diêu Tứ giơ ngón cái lên: “Ngài thực sự là một người tốt bụng.”

Một giờ sau.

Tại một quán gà nướng ven đường ở thị trấn Hồng Phong. Ánh mắt độc nhất của Diêu Tứ phát ra ánh sáng phức tạp.

Chu Du đã bắt đầu ăn.

Diêu Tứ giữ im lặng, hắn cảm thấy người này có lẽ là kiếp trước đã chết vì đói, nếu không sao lúc nào cũng đói như vậy?

“Ăn đi.”

Chu Du mời mọc, “Tùy ý ăn, tiền tính cho ta.”

Hắn thật sự rất hào phóng.

Cơ Hào đã bắt đầu ăn uống ầm ĩ, trước đó không ăn thịt khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Lão Cẩu để tránh cơ thể tích tụ quá nhiều tạp chất, dĩ nhiên là im lặng không ăn.

Diêu Tứ ngồi đó, mắt đầy thương cảm. Ban đầu nghĩ có thể giải tỏa một chút, giờ không những không giải tỏa được, còn phải nạp thêm vào.

“Có sát khí.”

Đột nhiên, Chu Du nhíu mày.

Cơ Hào nheo mắt, lạnh lùng nhìn về phía đường chính của thị trấn Hồng Phong, có một nam một nữ đang bước đi chầm chậm.

Người đàn ông có vẻ ngoài cương nghị, đi bên trái, đeo kiếm ở thắt lưng bên phải. Người phụ nữ có dung mạo thanh tao, đi bên phải, đeo kiếm ở thắt lưng bên trái.

Hai người nắm tay nhau, đi chậm như rùa.

Cơ Hào đứng dậy, rồi lại do dự một chút, rồi ngồi xuống.

Gần đây hắn cảm thấy, lực lượng tà ác đang ở khắp mọi nơi, không phải là điều tốt.

Dễ gây nhầm lẫn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tam sư huynh thật sự sẽ nghĩ rằng hắn là nội gián của chính đạo môn phái cài vào lực lượng tà ác.

Cảm giác này rất tồi tệ, trái ngược với tính cách của hắn. Hai người bước lại, đứng trước bàn ăn.

Bầu không khí bình yên của buổi hoàng hôn bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo hơn.

Ánh sáng chiều tỏa qua những chiếc lá phong, mang lại vẻ đẹp huyền ảo.

“Đổng Cửu Phiêu đâu?”

Người đàn ông lên tiếng, giọng nói khàn khàn.

Người phụ nữ ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trong trẻo: “Giao hắn ra, để các ngươi cùng chết.”

Lão Cẩu vội vàng nói: “Hắn về nhà rồi.”

Không lý nào lại bán người khác một lần rồi lại bán lần nữa. Làm như vậy thật sự không có đạo lý. Làm người phải có nghĩa.

Người đàn ông nhìn Lão Cẩu với ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi muốn chết?”

Người phụ nữ cầm kiếm trong tay phải: “Để ta giúp ngươi.”

Lão Cẩu hoảng hốt lùi lại.

Diêu Tứ ánh mắt phức tạp, hắn chăm chú nhìn hai người một hồi, cảm thấy hơi quen thuộc, như đã nghe qua hai người này.

Chu Du không nỡ buông chiếc đùi gà trong tay: “Tìm hắn có việc gì?”

Mọi người đều nhìn về phía hắn.

Còn cần phải hỏi sao? Sắp có người chết rồi, đại ca ơi!

Người đàn ông nhướng mày: “Ngươi đang đùa giỡn ta?”

Người phụ nữ chỉ kiếm về phía Chu Du: “Chết đi!”

“Bọn họ là sát thủ.

Diêu Tứ nhắc nhở.

“Sát thủ?”

Lão Cẩu kêu lên, “Bây giờ sát thủ đều công khai như vậy sao? Không bỏ độc, không đánh lén gì sao?”

Người đàn ông khinh thường, “Đó là ám sát.”

Người phụ nữ gật đầu, “Chúng ta là sát thủ.”

Chu Du nghĩ một chút, “Hắn về nhà ăn cơm rồi.”

Hắn không giỏi nói dối, nên chỉ nói một lý do vu vơ.

Ánh mắt của người đàn ông trở nên lạnh lùng, “Lần cuối cùng, hắn đâu!”

Người phụ nữ nói bằng giọng lạnh lẽo, “Nói ngay!”

BÙM!

Cơ Hào đập bàn, làm vỡ bàn ăn, khiến chủ quán lập tức chạy vào trong và đóng cửa lại.

“Ta đã nhịn các ngươi lâu rồi!”

Cơ Hào gào lên, “Các ngươi thật có thể kiêu ngạo, các ngươi là lực lượng tà ác sao?”

Người đàn ông nói với giọng lạnh lùng, “Chúng ta không phải.”

Nghe vậy, Cơ Hào thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt thanh hắc đao.

Người phụ nữ cười nhạt, “Chẳng lẽ ngươi là?”

Cơ Hào sắc mặt trở nên khó coi, lập tức thu lại đao.

Chu Du bắt đầu lau tay, dùng chiếc áo của Lão Cẩu bên cạnh để lau tay, rất dính mỡ, nhưng đồ dính mỡ này thật sự rất ngon miệng!

Hắn cũng không khỏi cảm thấy, thế lực tà ác thực sự lớn mạnh vô cùng.

Chỉ cần để ý một chút sẽ nhận ra, quả thực khắp nơi đều có. Hơn nữa, ai cũng xuất sắc đến kinh ngạc. Giống như nếu ngươi không có gì, ngay cả tư cách làm kẻ ác cũng không có!

Điều này giống như một dạng phân biệt.

Không nói gì khác, chỉ riêng hai người trước mặt này.

Thiên Nguyên cảnh đỉnh phong!

Điều này có nghĩa gì? Chỉ cần Diệp Thanh Yên mới xuất hiện cũng đã ở mức này rồi. Mà đó là đồ đệ của chưởng môn Nguyệt Hoàng Tông!

Chu Du vỗ tay, lắc lắc tóc.

“Tên!”

Chu Du đi vòng qua bàn, đứng thẳng dậy. Làm người, không nên để người khác khó xử.

Giống như để Cơ Hào giết thế lực tà ác, không khác gì việc để Đổng Cửu Phiêu giết đệ tử của Ngự Kiếm Tông. Thực ra đều khó khăn như nhau.

Người đàn ông nói bằng giọng lạnh lùng, “Tay trái.”

Người phụ nữ cười nhạt, “Tay phải.”

“Đôi tay trái nắm tay phải, nam nữ sánh vai đi!”

Diêu Tứ kêu lên, “Cẩn thận, đây là sát thủ nổi tiếng đó!”

Tay trái lạnh lùng nhìn Diêu Tứ, “Có thể thưởng cho ngươi một cái.”

Tay phải cười lạnh, “Nguyên vẹn cả xác.”

Khi nói xong, tay trái đột nhiên rút ra một thanh linh kiếm hạ phẩm, một kiếm chém về phía mặt Chu Du.

Chu Du lùi lại một bước, vừa đủ tránh. Dù sao, hắn không phải là người giỏi về tốc độ.

Tay trái vung tay phải, thanh kiếm trong tay phải đâm vào ngực Chu Du.

Quá nhanh, như chớp giật, một đòn tấn công mạnh mẽ.

Cách!

Chu Du không di chuyển nhanh, nhưng tốc độ tay lại cực kỳ kinh ngạc, hắn vô tình chắn lại được nhát kiếm này.

Tay trái và tay phải xoay người, trong chớp mắt, địa điểm hiện lên âm dương, phía sau hai người có huyết linh xuất hiện.

Một con cá đen, một con cá trắng.

Chu Du lộ vẻ ngạc nhiên, “Nhị Hợp Kiếm Trận, âm dương ngư huyết linh.”

Quá kỳ lạ, trên thế gian lại có loại huyết linh bổ trợ lẫn nhau như vậy?

Hai người đồng thời ra tay, người đàn ông có kiếm pháp mạnh mẽ bá đạo, người phụ nữ thì có kiếm pháp mềm mại tinh quái.

Chu Du múa kiếm chắn đỡ liên tiếp.

Tay trái và tay phải nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dưới Nhị Hợp Kiếm Trận, sức mạnh của hai người chắc chắn sẽ tăng gấp bội, cho dù đối mặt với một cường giả vô cực cảnh đỉnh phong, cũng có thể đứng vững không ngã.

Hơn nữa, nhờ vào sự bổ trợ của huyết linh, linh lực của hai người còn có thể giao thoa với nhau.

Nói đơn giản là, một cộng một bằng hai. (dịch tới đây, cảm giác hình như não quăng mẹ đi luôn rồi)

BÙM!

Khi hai người bước lên một bước, không khí xung quanh bắt đầu khuấy động, khu vực này biến thành màu đen trắng kỳ lạ.

Phía đen, như đêm tối kéo đến.

Phía trắng, như ánh mặt trời vừa lên.