Chương 250 Cảnh Tiểu Dụ
Kinh nghiệm là gì?
Kinh nghiệm chính là những điều người khác đã trải qua, rồi truyền đạt lại cho ngươi – đó gọi là kinh nghiệm.
Chu Du lúng túng gạt bỏ những cành cây vướng trên người, toàn thân cháy đen.
Lão Cẩu và Diêu Tứ bị sét đánh đến gần như kiệt sức, bị thương không nhẹ.
Còn Cơ Hào, tình trạng cũng chẳng khá hơn là bao. Nhưng điểm mạnh duy nhất là nhờ đã trải qua thiên kiếp, sức mạnh của hắn lớn và có phần miễn dịch.
Chu Du kéo Diêu Tứ và Lão Cẩu ra, cho mỗi người uống một viên Linh Vận Sinh Cơ Đan.
Hắn nghĩ, đan dược này có lẽ cũng sắp dùng hết mất thôi. Đó là một điều đáng buồn.
Chu Du kéo Diêu Tứ và Lão Cẩu ra ngoài trời mưa, không dám lại gần cây nữa, vì chẳng khác gì độ kiếp lần nữa.
Cơ Hào nheo mắt, “Chẳng lẽ đây là cái gọi là ‘ngôn xuất pháp tùy’?”
Chu Du nhìn chỗ vừa rồi, “Có lẽ là do cây cao, dễ thu hút sét.”
Cơ Hào nhếch giọng lạnh lùng, “Loại cây mục nát này mà cũng độ kiếp được à?”
Chu Du định giải thích đôi điều, nhưng cảm thấy trình độ bản thân có hạn nên không nói gì.
“Ta ghét thuật tu.”
Cơ Hào nghiến răng, giậm mạnh một cái.
“Ôi chao, không sống nổi nữa rồi,” lão Cẩu rên rỉ, tiếng kêu đầy ai oán.
Cơ Hào gầm lên, “Lũ tạp ngư! Đứng dậy hết cho ta!”
Diêu Tứ và lão Cẩu lập tức bật dậy như cá chép vượt cạn.
“Các ngươi có tin là ta chém hết không?”
Cơ Hào nổi giận, “Từng tên sức yếu thế này, làm người tốt không xong, làm kẻ xấu chẳng ai cần, đúng là lũ tạp ngư trong tạp ngư!”
Lão Cẩu và Diêu Tứ cúi đầu đầy ngượng ngùng.
Diêu Tứ thầm nghĩ, có lẽ tên này chết đi sẽ tốt hơn, ít nhất là yên tĩnh. Nhìn mà xem, tỉnh lại là nổi nóng ngay.
Còn Chu Du đã đi tiếp từ lúc nào.
Đời người mà, ai không từng dầm vài cơn mưa? Ba người theo sau, chỉnh lại mái tóc vừa bị bão táp làm cho rối tung. Cơ thể tóc da là của cha mẹ, không được làm tổn hại.
Nếu có tổn hại… thì cũng đành chịu thôi.
Mấy người bước nhanh và chẳng mấy chốc đã đuổi kịp cô gái ban nãy.
Chu Du khoanh tay, bước nhanh hơn, cúi đầu chen vào dưới ô, đồng thời dùng linh lực làm khô quần áo. “Cho ta trú mưa chút nhé.”
Cô gái mỉm cười gật đầu, “Được.”
Lão Cẩu cúi đầu, nhún nhường chen vào, hắn cũng muốn trú mưa.
Cô gái không phiền hà gì, chỉ nhẹ nhàng nâng cao ô.
Lão Cẩu lịch sự, “Đa tạ.”
Diêu Tứ do dự, “Ta cũng muốn…”
Cơ Hào liền gầm lên, “Muốn gì mà muốn? Muốn cũng không được!”
Có lúc, một người dầm mưa thì đơn điệu, hai người dầm mưa lại vừa đẹp.
Diêu Tứ đen mặt, cúi đầu tiếp tục đi. Nhưng ba người chen chúc dưới một chiếc ô giấy dầu thì hơi chật chội. Như chuyện tình yêu của hai người, không chứa thêm người thứ ba.
Nếu có người thứ ba, thì đó chính là tiểu thiếp rồi.
Bước đi của cô gái rất đều, mỗi bước đều gần như bằng nhau. Nàng bước đi nhẹ nhàng, tu vi không thấp, là một tu sĩ cảnh giới Thiên Nguyên.
“Người này thật kỳ lạ.”
Lão Cẩu mở lời, “Rõ ràng một chiếc ô nhỏ chẳng thể che được người, nhưng nàng ta vẫn cầm ô, dù người đã bị ướt.”
Cô gái mỉm cười, “Vì bộ não của ngươi bảo ngươi, chỉ cần bảo vệ nó là được.”
Lão Cẩu ngơ ngác, không hiểu.
Cô gái nhẹ giọng, “Bộ não con người rất ích kỷ, lúc nguy cấp, nó sẽ dùng các bộ phận khác trên cơ thể để bảo vệ bản thân. Chẳng hạn, khi gặp nguy hiểm, ngươi sẽ vô thức ôm đầu. Hoặc, trong trời mưa lớn, ngươi sẽ giơ tay lên che dù chẳng có tác dụng gì – cốt yếu là để bảo vệ bộ não.”
Câu nói này có vẻ sâu sắc, vì Chu Du cũng không hiểu rõ.
“Đọc sách nhiều sẽ có ích.”
Chu Du như nghĩ ngợi điều gì, tỏ ý khen ngợi, “Cô hiểu biết thật nhiều.
”
Cô gái mỉm cười, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. (chắc mấy chương này ông tác giả đang bí ý tưởng, tại hạ mạo muội đoán vậy, bởi mỗi lần tại hạ viết truyện mà bí ý tưởng cũng thường nhây chó như thế này, thỉnh thoảng cũng bị đọc giả khen vài câu – thằng tác câu chương vê lờ)
Chu Du nhìn cô gái, cảm thấy dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Cơn mưa này kéo dài rất lâu, vì khi họ đến được Diệp Thành, mưa vẫn chưa dứt.
Đứng dưới chân thành, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đa tạ."
Chu Du bày tỏ lòng biết ơn, "Người tốt như cô, không còn nhiều nữa."
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Cô gái bình thản đáp, chỉ đơn giản là tránh mưa, nàng cũng chỉ là giơ ô lên.
“Cô đến tiền tuyến làm gì?”
Chu Du hỏi.
Cô gái mỉm cười, “Xem xét tình hình yêu họa, còn huynh?”
“Trộm sừng kỳ lân.”
Chu Du luôn rất thẳng thắn.
Cô gái thoáng ngạc nhiên, “Đó là chuyện lớn đấy.”
Chu Du gật đầu, “Phải, rất lớn.”
Vì chỉ cần sơ suất, có thể sẽ mất mạng.
Chu Du tiếp lời, “Nhưng ta là người coi trọng lời hứa. Ta đã giữ một người ở nơi khác, cần dùng sừng kỳ lân để đổi lấy.”
Cô gái nhẹ nhàng, “Bằng hữu của huynh chắc sẽ rất vui, vì có một người bằng hữu như huynh.”
Chu Du im lặng một lúc, “Cũng chưa chắc, có lẽ ngày nào cũng đang chửi ta.”
Cô gái bật cười, thấy chuyện này thú vị.
Chửi ư?
Diêu Tứ nhếch môi, theo hắn thì chỉ là Đổng Cửu Phiêu không có cơ hội thôi. Nếu đối phương có cơ hội, việc giết cả nhà ngươi cũng chẳng có gì lạ.
Một lát sau, mưa tạnh.
Cô gái bước đi chậm rãi, hướng về phía phân bộ Trừ Yêu Ty. Chu Du và mọi người cũng hướng về phía phân bộ Trừ Yêu Ty.
Tại phân bộ Trừ Yêu Ty, họ có thể nhận được nhiều tin tức, ví dụ như tình hình khu vực bị yêu thú xâm chiếm hiện nay.
Nếu có đại yêu đang rình rập bên ngoài, thì nên cẩn trọng.
Nhậm Sâm đang ngủ trên sàn trong đại sảnh, trong trời mưa to thường không ai đến làm phiền hắn. Là người của vương triều Hoa Hạ, công việc của hắn luôn rất nhàn nhã.
Tiếng gậy trúc gõ lên mặt đất đầy nước khiến Nhậm Sâm lập tức tỉnh giấc.
Nhậm Sâm nhanh chóng đứng dậy, chắp tay cúi chào, “Ra mắt Huyền Bào Trừ Yêu Sư.”
Đây dĩ nhiên là lời chào dành cho Chu Du.
Vốn là do hắn giới thiệu Chu Du, nên hắn nhận ra người này nhanh hơn bất kỳ ai.
Cô gái hơi ngạc nhiên,”Huynh còn là Huyền Bào sao?”
Chu Du nhún vai, “Ta cũng chẳng hiểu chuyện thế nào, dù sao cũng là vậy.”
Cô gái khẽ "ồ" một tiếng.
Nhậm Sâm cười nói, “Ngài cũng lâu rồi chưa đến nhỉ.”
Chu Du gật đầu, “Về ngủ một thời gian.”
Nhậm Sâm cười bảo, “Thanh niên thì ngủ nhiều, dễ hiểu thôi.”
Chu Du hỏi, “Gần đây bên ngoài có gì lớn không?”
“Không có gì, lần trước Huyết Ảnh Lang Vương bị… bị…”
Hắn trừng mắt nhìn Cơ Hào, rồi dụi mắt, nhìn kỹ lại.
Đây chẳng phải là hắn sao?
Cơ Hào trừng mắt nhìn lại, “Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy soái ca à!”
Nhậm Sâm cười làm lành, biết là không thể đụng vào, “Gần đây bên ngoài có yêu họa của đám chó, nhưng cũng chỉ là tranh chấp nội bộ, chuyện thú vị đáng xem thôi.”
Yêu họa của đám chó?
Chu Du nghĩ đến Chó Phú Quý, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào. “Trước hết giúp cô ấy đã.”
Ý hắn là cô gái bên cạnh.
Nhậm Sâm cười nói, “Dám hỏi có gì cần ta giúp không?”
“Trừ Yêu Lệnh.”
Cô gái nhẹ nhàng đáp, “Ta lần đầu đến đây.”
Nhậm Sâm cười bảo, “Chuyện nhỏ, cô tên là gì?”
Đây là cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên, không cùng đẳng cấp với các tán tu thông thường.
“Cảnh Tiểu Dụ.”