Chương 253 Con chó của ta, ta đến bảo vệ
Giữa kẻ săn mồi và con mồi, có một mối quan hệ đơn giản giữa kẻ giết và kẻ bị giết.
Kẻ săn mồi thường vì chú trọng giá trị của con mồi mà bỏ qua những mối nguy hiểm mà con mồi có thể mang lại.
Cảnh Tiểu Dụ đã trở thành con mồi trong mắt những người này, nhưng nàng không chỉ là con mồi thông thường, mà là một vòng xoáy của cái chết.
“Họ đã chết như thế nào?”
Chu Du nhẹ nhàng hỏi, đồng thời thầm suy nghĩ.
Cái chết rất đặc biệt.
“Linh hồn chi lực?”
Diêu Tứ đề xuất một hướng đi, trong khi lặng lẽ lùi lại, tránh xa thanh hắc đao.
“Linh hồn chi lực rất khó để giết chết người, cần phải có sự chênh lệch rất lớn giữa các linh hồn chi lực.”
Chu Du bác bỏ điều này.
Linh hồn chi lực không dễ sử dụng như người ta tưởng, vì đó là đất đai cho linh hồn, là nơi mà linh hồn có thể bám rễ.
Nếu ngươi tác động vào đất đai của chính linh hồn mình, đó không khác gì tự sát.
Diêu Tứ lại kiên quyết, “Có thể, linh hồn chi lực của nàng ta là một cái gì đó rất mạnh mẽ và đặc biệt?”
Chu Du nhìn sang Cơ Hào.
Cơ Hào lạnh lùng nói, “Bát đại gia tộc cổ xưa đã không còn hỏi han thế sự từ lâu, rất ít có động tĩnh, sao ta có thể biết rõ về họ?”
Chu Du xoay một vòng, rồi lại xoay thêm một vòng.
Cơ Hào khó chịu, “Tạp ngư, ngươi đang làm gì vậy? Nhảy múa à?”
Chu Du dừng bước, hắn đã thấy.
Thấy được mặt đất xung quanh, hình thành những gợn sóng có quy luật.
Những “gợn sóng” này rất mờ nhạt.
Và những vòng “gợn sóng” này đều lan tỏa từ việc gậy trúc chạm vào mặt đất.
“Trên đời này còn có loại pháp thuật như thế này sao? Thật là kỳ lạ.”
Chu Du nhẹ nhàng nói, trong lòng đã có sự nhận thức.
Cơ Hào gào thét, “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Có tin ta chặt ngươi thành từng mảnh không?”
Chu Du như ngộ ra điều gì, “Nàng ta là một người mù.”
“Gì?”
Cơ Hào ngớ ra, “Người mù? Đẹp như vậy, sao lại là người mù được?”
“Thú vị ghê.”
Diêu Tứ lầm bầm, “Ngay từ đầu nàng ta đã là người mù rồi, mắt rất to nhưng lại không có bất kỳ ánh sáng nào.”
Cơ Hào đỏ mặt, “Đã không ai nói mắt to mà không có thần sao?”
Diêu Tứ nói, “Đó là một cách miêu tả, đôi mắt của nàng ta rất chân thực.”
Cơ Hào nhếch miệng, đột nhiên vung hắc đao, “Có tin ta chặt ngươi không?”
Diêu Tứ lùi lại, trong lòng mắng không ngừng.
“Bệnh về mắt có hai loại.”
Chu Du tiếp tục bước đi, “Một là bẩm sinh, loại này phần lớn không có cả nhãn cầu. Một loại là bệnh phát sinh sau này, từ khi sinh ra tính, loại này thường thì vẫn giữ lại mắt, và có thể mở ra bình thường.”
Diêu Tứ hỏi, “Vậy có thể chữa được không? Có phải cần rất nhiều tiền không?”
Chu Du nhẹ nhàng nói, “Nếu nàng ta xuất thân từ Cảnh gia, nếu có thể chữa, thì đây có phải là vấn đề về tiền bạc không?”
Diêu Tứ ngộ ra, “Cũng đúng.”
“Về việc lấy mắt người khác thì sao?”
Lão Cẩu luôn im lặng đột nhiên hỏi một câu.
Chu Du suy nghĩ một lúc, “Thật ra ta cũng đã xem qua sách về vấn đề này, nghe nói có một cường giả có y thuật cực kỳ cao siêu, có thể thực hiện ‘thủ thuật thay đầu’. Nghĩa là, việc lấy mắt ra và thay thế cũng có thể làm được. Cụ thể cần chú ý điều gì, ta không rõ. Dù sao, ta chỉ là một kẻ yếu ớt, hiểu biết có hạn.”
Lão Cẩu hỏi, “Ai có thể làm được?”
Chu Du trả lời, “Tà y.”
Lão Cẩu ngơ ngác, “Tà y?”
Hắn không khỏi nhìn sang Cơ Hào.
Tà y, thế lực tà ác hẳn phải là một thể thống nhất.
Ít nhất, cả hai đều có vẻ tà ma quái dị.
“Nghe nói rồi.
”
Cơ Hào gật đầu, “Nghe nói đã bị tông môn chính đạo diệt trừ, chết từ nghìn năm trước rồi.”
Lão Cẩu thở phào nhẹ nhõm, “Chết cũng tốt, chết cũng tốt.”
Cơ Hào ánh mắt sắc bén, “Người có y thuật cao siêu như vậy, sao có thể nói chết cũng tốt? Y thuật của hắn hoàn toàn có thể đưa y học thời đại này phát triển trước năm trăm năm.”
Lão Cẩu kinh hoàng, “Không, không, ta không phải ý đó.”
“Tà y là một trí giả điên cuồng.”
Chu Du nhẹ nhàng nói, “Nhiều lý tưởng của hắn không thể được người bình thường ủng hộ. Thủ thuật thay đầu nghe có vẻ tương tự như phương pháp đoạt xá, nhưng rốt cuộc lại nghe rất tàn nhẫn.”
Phương pháp đoạt xá, nếu không nói, thông thường cũng chẳng ai biết ngươi đã làm chuyện đó.
Nhưng thay đầu thì…
Nếu ngươi không nói, cũng có người biết.
Diêu Tứ gật đầu, “Thời trẻ ta cũng nghe nhiều truyền thuyết về tà y, nhiều pháp môn tà ác trên đời này gần như đều xuất phát từ hắn. Chẳng hạn như, đổi máu tăng tuổi thọ, cướp đoạt huyết mạch của người khác, nuôi thai quỷ, thay xương, thay da, tăng kích thước, v.v.”
Chu Du tiếp tục bước đi, hướng về Nhất Đao Hạp.
“Chết thật, hắn chỉ mở đầu câu chuyện, không bao giờ tiếp tục thảo luận.”
Cơ Hào chửi thầm, trong lòng bất mãn. Con người sao có thể như vậy?
Rõ ràng chủ đề là do ngươi khơi gợi, nhưng nói được nửa chừng thì ngừng lại?
Nhìn thấy vẻ mặt nửa sống nửa chết của Chu Du, Cơ Hào tức giận, “Ta sẽ đưa các ngươi bay lên.”
Đi bộ thật nhàm chán, lãng phí sinh mạng.
Diêu Tứ vội vàng tiến lại gần, “Đại ca, xin dẫn đường.”
Cơ Hào đá hắn bay ra ngoài, “Tiết kiệm chút linh lực, tự bay đi.”
Diêu Tứ lăn lộn đứng dậy, ngoan ngoãn bay lên không trung.
Cơ Hào phát ra linh lực thành sợi, cuốn lấy Chu Du và Lão Cẩu, hắn ở phía trên bay lên, kéo hai người theo.
Để hắn bình thường đưa đi?
Không thể nào.
Hắn là Cơ Hào, là kẻ ác.
Hắn không thể làm những việc giúp đỡ người khác!
May mắn, hai người cũng không bận tâm.
“Ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp một chút về thuộc hạ của ta.”
Chu Du tự tin, trong ánh mắt thêm phần vui vẻ.
“Ôi, ngươi còn có thế lực riêng nữa sao?”
Diêu Tứ trêu chọc.
Chu Du gật đầu, “Đương nhiên rồi, chúng rất nghe lời, rất ngoan.”
Mục tiêu, Nhất Đao Hạp.
Có người dẫn đường, tốc độ tự nhiên nhanh hơn.
Đặc biệt là Cơ Hào, kẻ không hề quan tâm đến tiêu hao linh lực, chỉ là đi đường, mỗi lần đều như đám tang, hết sức phấn đấu bay lên.
Bịch!
Âm thanh va chạm nhẹ vang lên. Chu Du nheo mắt, ngay lập tức bắt được dao động của âm thanh.
Hướng về Nhất Đao Hạp?
“Đinh.”
Cơ Hào dường như cũng có cảm giác, “Biết rồi! tạp ngư.”
Ầm ầm!
Sóng khí cuộn trào, như sao băng xé không trung.
Diêu Tứ thấy không theo kịp, nghĩ rằng có lẽ mình nên rút lui thì đúng lúc đó, một sợi linh lực cuốn tới, cuốn lấy Diêu Tứ nhanh chóng lao về phía Nhất Đao Hạp.
Khi khoảng cách gần lại.
Có thể thấy gần Nhất Đao Hạp, Cảnh Tiểu Duệ bình tĩnh đứng đó, xung quanh đều là địa cẩu, mắt Chó Phú Quý ánh lên vẻ sắc bén gào thét, lộ ra sát ý.
“Ngươi lại định chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân sao? Không thấy mệt à?”
Cơ Hào không quên công kích.
Chu Du bình tĩnh, “Anh hùng cứu mỹ nhân? Không, chỉ là cứu chó thôi.”
Khi Cảnh Tiểu Duệ nâng cây trúc lên, Chu Du thoát khỏi sợi linh lực, nhanh chóng từ trên không rơi xuống.
“Trượng hạ lưu chó!” (ơ cái này giống như đao hạ lưu nhân nhể)
Người chưa đến, tiếng đã vang.
Con chó của ta, ta đến bảo vệ!