Chương 283 Thiên Kiếp Hai Khúc
Cơ Hào khí thế dâng cao, khiến trời đất rung chuyển.
Chỉ trong chốc lát, mây đen kéo đến.
Kỳ Lân chưa kịp xuất thủ đã ngẩng đầu nhìn lên, cảm nhận được sự thay đổi. Nó có khả năng nhận biết Thiên Kiếp rất nhạy bén, ngay lập tức cảm thấy có điều bất thường.
Giọng Cơ Hào vang lớn, sóng âm cuồn cuộn như thủy triều.
Uy thế…
Giống như chính hắn đang phát ra Thiên Kiếp.
“Cái gì?”
Kỳ Lân không khỏi hoảng hốt, hai tên súc sinh này!
Chúng có ý định liều mạng sao?
“Trước khi Thiên Kiếp rơi xuống, ta có đủ thời gian để giết các ngươi!”
Kỳ Lân gầm lên giận dữ, sóng biển cuộn trào hóa thành những bàn tay khổng lồ, mạnh mẽ lao về phía hai người. Chu Du ánh mắt rực sáng, khí thế bùng nổ, một đạo kiếm ý vươn thẳng lên trời.
Bầu trời phát ra những tiếng nổ không ngừng, lại một đợt mây giông xuất hiện.
Cái này gọi là gì?
Gọi là Thiên Kiếp hai khúc!
Những bàn tay khổng lồ rơi xuống một cách cuồng bạo, nhưng không khí xuất hiện những gợn sóng kỳ lạ. Gậy trúc rơi xuống, linh lực mênh mông sôi sục.
Lấy nhỏ chống lớn, lấy nhu khắc cương
Gợn sóng kỳ lạ làm tiêu tan một phần rất nhỏ của bàn tay khổng lồ, mà phần đó vừa đủ tránh được Chu Du và Cơ Hào.
BÙM!
Bàn tay nặng nề đập xuống bãi biển, khiến cát và nước biển bay tứ tung, chấn động ra bốn phía.
Xa xa, lão Cẩu và Diêu Tứ che mặt chạy trốn, cảm giác cát bay vào mặt đau đớn như ám khí.
Chó Phú Quý kẹp đuôi, núp trong rừng, không dám tiến lên nửa bước. Cảnh Tiểu Dụ còn có chút bình tĩnh, ánh sáng trên gậy trúc chuyển động. Nàng là người của gia tộc Cảnh, gia tộc này thuộc tám đại gia tộc cổ xưa. Những gia tộc như vậy có bí pháp và công pháp mạnh mẽ vô cùng độc đáo.
Nếu không, nàng cũng sẽ không ngốc nghếch đi theo mấy người này để tìm Kỳ Lân. Nàng hoàn toàn không tin tưởng vào Chu Du, mà là có sự tự tin vào sức mạnh của chính mình.
Ít nhất, khả năng bỏ chạy vẫn có.
Dòng nước mạnh mẽ rút đi, kéo theo thân thể của Chu Du và Cơ Hào.
Trên bầu trời, tiếng sấm rền vang.
Kỳ Lân cảm thấy có điều không đúng, Thiên Kiếp này hình như cũng biến đổi? Dường như cũng không phải, có vẻ như là hai loại Thiên Kiếp đang hòa quyện vào nhau?
Đám mây giông đột nhiên phình to, phạm vi bao trùm lên tới cả trăm dặm. Mây giông dày đặc, bên dưới sáng rực, bên trên tối tăm.
“Ngây thơ.”
Kỳ Lân ánh mắt mang vẻ khinh miệt, nhìn những tia chớp đan xen, nó nhanh chóng lao về phía biển cả. “Muốn để ta chắn cho các ngươi khỏi Thiên Kiếp? Các ngươi còn quá trẻ! Đợi khi Thiên Kiếp qua đi, ta sẽ giết các ngươi cũng không muộn.”
Nó muốn tránh khỏi Thiên Kiếp!
Thực lực hai bên không tương xứng, nếu Thiên Kiếp xuất hiện biến đổi, sẽ khóa mục tiêu vào nó, thì nó cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Không ai có đủ tự tin để ứng phó với mỗi lần Thiên Kiếp. Bởi vì đó là sức mạnh của trời đất!
Mây giông cuộn trào, hóa thành âm dương, hình thành thái cực, chia thành tứ tượng, tụ tập bát quái.
Áp lực thật đáng sợ!
Dường như không gian vì sự xuất hiện của Thiên Kiếp mà bị nén lại, tạo ra những vết nứt nhỏ.
Cơ Hào nuốt một ngụm nước bọt, “Tạp ngư, chuyện này không đúng chứ? Ta cảm thấy điều này còn hơn cả Thiên Kiếp mà Liễu Như Yên trải qua, và cả những gì ngươi sau này khơi dậy, hoàn toàn không phải cùng một cấp độ.”
Chu Du nói rõ ràng, “Đương nhiên rồi, vừa rồi ta cũng đã khơi dậy Thiên Kiếp của mình, đây là Thiên Kiếp hai khúc.”
Cơ Hào ngạc nhiên, “Ý là sao?”
Chu Du nhẹ nhàng nói, “Cũng có nghĩa là, hai Thiên Kiếp hợp lại với nhau.”
Tổng thể sức mạnh, chắc chắn sẽ gấp đôi.
Cơ Hào mặt mày tối sầm, “Ta không chắc lượng đan dược có đủ, trên người cũng không có bảo vật phòng ngự.”
“Đừng lo, ta cũng không có.” (ko sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đôi…)
Chu Du nhìn về phía Kỳ Lân đang tiếp tục chạy xa.
Cơ Hào sắc mặt càng thêm khó coi.
Thiên Kiếp của Liễu Như Yên, đã suýt giết chết hắn. Vậy giờ thì Thiên Kiếp hai khúc này thì sao?
Khi hắn định nói gì đó, thì thấy Chu Du bắt đầu cởi áo. Trước tiên là cởi áo khoác, rồi đến quần, sau đó là giày.
Nghĩ một hồi, hắn vẫn giữ lại chiếc quần lót.
Dưới Thiên Kiếp, mấy bộ quần áo này cũng chẳng giữ được. Làm người không nên quá phung phí, phải biết rằng từng sợi chỉ đều khó khăn mới có được.
Tiếng cười chế nhạo của Kỳ Lân vang vọng từ xa, “Ngốc nghếch, chút tâm tư nhỏ bé này mà muốn khống chế ta? Chờ ngươi chết rồi, ta sẽ tự tay mang cái đầu ngươi đến trước mặt sư phụ ngươi. Ta muốn làm hắn khó chịu chết đi được, mặc dù hắn có thể giết ta bằng một kiếm!”
Nó thấy điều này thật buồn cười. Làm sao có thể có người ngu ngốc như vậy nghĩ rằng có thể dùng Thiên Kiếp để giết đối thủ?
Ta có thể chạy thoải mái mà!
Ngốc, quá ngốc.
Cơ Hào sắc mặt ngày càng khó coi, “Ta có cần cởi áo không?”
Chu Du ngạc nhiên, “Cứ tùy ngươi thôi.”
Cơ Hào hừ lạnh, tay trái xé toạc áo khoác, rồi tiếp tục xé quần, xé luôn cả giày.
Cởi?
Chuyện đó không tồn tại, quá phiền phức. Cái này giá trị bao nhiêu chứ?
Hắn nghĩ rằng, việc Chu Du làm như vậy chắc chắn có lý do.
Chẳng hạn, để tăng cơ hội vượt qua Thiên Kiếp thành công. Nếu không, làm sao giải thích được việc hắn cởi áo khi vượt Thiên Kiếp?
Những cường giả như vậy, ngay cả việc hắt xì hơi cũng phải có lý do.
Chu Du bắt đầu duỗi chân, xoay hông, nhảy bật lên.
Cơ Hào ngẩng đầu, “Sắp tới rồi.”
Sấm sét bắt đầu tập trung, lửa bốc lên như rồng, sấm sét cuồng loạn.
Kỳ Lân vẫn đang chạy sâu vào đại dương, phạm vi bao phủ của Thiên Kiếp rất lớn, nó không muốn để khí tức của mình bị trời phát hiện. Chu Du hít một hơi thật sâu, tay trái cầm kiếm lao mình xuống biển.
Cơ Hào kinh ngạc, “Ngươi làm gì vậy?”
Chu Du quay lại, “Ngươi có từng nghĩ về một điều không?”
Cơ Hào không hiểu, “Điều gì?”
Chu Du nói, “Giả sử, ta lặn xuống biển, sức mạnh của Thiên Kiếp có còn có thể xuyên thấu lớp nước dày hàng ngàn mét để giết ta không?”
Cơ Hào ngẩn ra.
Đây là kiểu nói gì?
Nghe có vẻ rất sâu sắc.
“Nhưng… trước khi làm điều đó…”
Chu Du nhìn về phía Kỳ Lân ở xa, “Chiếc sừng của nó, ta nhất định phải lấy được!”
Vừa dứt lời, linh lực toàn thân bùng nổ.
Hải Đỉnh Tùng Hải Quyết!
Chỉ trong chốc lát, hắn điên cuồng lướt đi trong đại dương.
Trời thương xót, hắn chỉ có cách di chuyển này, và phải ở dưới nước.
Kỳ Lân không còn cười nữa, vì mây giông đang bay về phía nó.
Tốc độ bay rất nhanh, như có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy đám mây.
Kỳ Lân chửi thề một tiếng, lại tiếp tục kéo dài khoảng cách.
Trong người Chu Du, huyết khí sôi sục, bên trong kiếm tru tà có một tia lực lượng Thiên Kiếp chảy vào cơ thể, khiến tốc độ của hắn tăng vọt, để lại một vệt trắng dài trên mặt biển.
Khoảnh khắc này, hắn tự do bơi lội trong đại dương. Học cái này tuy suýt nữa bị đuối nước, nhưng hôm nay mới biết, chịu khổ thì mới lên được người.
Trên bãi biển, ánh nắng lại chiếu xuống.
Cơ Hào ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc có phần mơ hồ. “Thiên Kiếp của ta đâu rồi?”
“Đồ tạp ngư!”
Cơ Hào gào lên, “Thiên Kiếp đều tìm ngươi rồi.”
Sau đó, hắn rơi xuống mặt biển, nhanh chóng đuổi theo Chu Du.
Kỳ Lân vội vàng quay đầu lại nhìn, trong lòng ngày càng kinh ngạc, sao có thể như vậy? Đuổi nhanh như thế?
Nó chạy, Chu Du đuổi theo, phía sau còn có một Cơ Hào.(ẻ trong lòng một ít nha con)
Bên bãi biển.
Cảnh Tiểu Dul ngẩn ra, lặng lẽ buông cây trúc xuống.
Không hiểu, chưa từng nghe qua.
Diêu Tứ và lão Cẩu cũng ngẩn ra, chuyện này chưa từng thấy trước đây.
Ngay cả kể chuyện cũng không có cách nào viết như vậy!