← Quay lại trang sách

Chương 325 Bất tam bất tứ

Tại phía tây thị trấn, Chu Du đang thưởng thức món canh lòng dê.

Tiểu Cảnh và Lý Uyển Cơ đang trò chuyện về cuộc sống trong thời gian gần đây, thỉnh thoảng Đổng Cửu Phiêu cũng chen vào vài câu.

Lão Cẩu nhìn xung quanh một lượt, hỏi: “Nhị công tử đâu rồi?”

“Có lẽ đi đại tiện.”

Chu Du đáp một cách tùy tiện.

Lão Cẩu bỗng sáng mắt: “Đến rồi.”

Thấy Cơ Hào với vẻ mặt không vui bước tới, hắn ta dùng chân kéo một cái ghế và ngồi xuống. Sau đó, Cơ Hào khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão Cẩu.

Lão Cẩu vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Chu Du hỏi: “Ăn không?”

Cơ Hào lạnh nhạt hừ một tiếng.

Thấy vậy, Chu Du cũng không hỏi thêm nữa.

“Tiểu Cảnh.”

Cảnh Tiểu Dụ đứng dậy: “Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi một chút.”

Dù trong cùng một nhóm và đã đi đường dài, hai người vẫn chưa có dịp trò chuyện riêng.

Nghe vậy, Tiểu Cảnh nhìn Lão Cẩu.

Lão Cẩu gật đầu, Tiểu Cảnh liền theo Cảnh Tiểu Dụ đi về phía cửa tây của thị trấn.

Chu Du nhìn về phía Lý Uyển Cơ, cười nói: “Ngươi có vui khi ở tại Nguyệt Hoàng Tông không?”

Còn về vị trưởng lão Huyền Nguyệt, hắn ta hoàn toàn không biết gì.

Lý Uyển Cơ cười nói: “Nguyệt Hoàng Tông là một trong những tông môn hàng đầu ở đại lục Khôn Nguyên, tất nhiên là rất tốt.”

Chu Du gật đầu: “Bây giờ ngươi là nội môn hay ngoại môn?”

Sự khác biệt giữa nội môn và ngoại môn là rất lớn.

Ngoại môn thường do các trưởng lão truyền thụ trực tiếp, còn nội môn có thể được bái sư từ các trưởng lão nội môn, thậm chí có thể bái tôn chủ làm sư phụ.

Lý Uyển Thanh cười nói: “Ta ở ngoại môn, sư phụ ta là trưởng lão Huyền Nguyệt, cũng là một trưởng lão truyền thụ.”

Chu Du ồ lên một tiếng, đồng thời quan sát Lý Uyển Cơ.

Khuôn mặt nàng hiện rõ niềm vui, rõ ràng đối với nhiều người, việc trở thành một đệ tử ngoại môn trong danh sách 500 tông môn mạnh nhất là một điều hạnh phúc.

Hơn nữa, đó là Nguyệt Hoàng Tông!

Đối với những người như Lý Uyển Cơ, quen với khổ cực, thì đãi ngộ ngoại môn của Nguyệt Hoàng Tông dù có kém đi một chút, đối với nàng cũng có thể coi là tiên cảnh trần gian.

Chu Du suy nghĩ một hồi, lại hỏi đến việc quan trọng: “Về Âm Phách Đại Hàn Đan, ngươi đã nói với sư phụ chưa?”

Lý Uyển Cơ hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu bất lực: “Đan dược này, ta cũng mới biết đến sự quý giá của nó sau khi đến đây. Không chỉ nguyên liệu khó tìm, mà còn cần đến những luyện đan sư thực sự mạnh mẽ mới có thể luyện chế. Nhưng những người có thể luyện chế Âm Phách Đại Hàn Đan lại rất ít. Bây giờ ta có thực lực yếu kém, không có gì đáng giá, nên không thể để tông môn ra tay được.”

Nói xong, nàng lại hăng hái nói: “Nhưng chỉ cần ta cố gắng đủ, chắc chắn sau này ta sẽ có cơ hội đó.”

Cơ Hào không nhịn được mà cười nhạo: “Cố gắng có ích gì, còn phải dựa vào quan hệ nữa? Nguyệt Hoàng Tông như vậy, ngươi phải học cách chiều lòng những người mạnh hơn, đúng là một kẻ ngu ngốc không biết gì.”

Lý Uyển Cơ có chút ngượng ngùng, nhưng tính cách vốn thẳng thắn, nên sự ngượng ngùng chỉ là nhất thời. “Ít nhất, nỗ lực là điều duy nhất ta có thể làm bây giờ.”

Cơ Hào lạnh nhạt hừ một tiếng, nhìn đi chỗ khác.

“Ngươi đừng để bụng.”

Chu Du cười nhẹ: “Hắn chỉ có tính khí như vậy, nói chuyện thì khó nghe thôi.”

Lý Uyển Cơ cười đáp: “Nhị gia yên tâm, ta sẽ không suy nghĩ nhiều đâu.”

“Lý Uyển Cơ!”

Đột nhiên, một tiếng quát giận dữ vang lên, một nữ nhân với sắc mặt lạnh lùng, bước tới gần.

Lý Uyển Cơ vội đứng dậy: “Chúc sư tỷ.

Chúc Vân dừng lại, quát lớn: “Chúng ta đến chân núi để thu thập tài nguyên, bên ta bận rộn không ngừng, còn ngươi thì ngồi đây ăn cơm với một đám không ra gì?”

Lý Uyển Cơ lập tức nói: “Sư tỷ, không phải vậy đâu, ta đã mua xong đồ rồi, chỉ tình cờ gặp được Nhị gia nên…”

“Còn dám biện minh!”

Chúc Vân giận dữ, “Nghe cho rõ, bây giờ ngươi là đệ tử của Nguyệt Hoàng Tông, đại diện cho hình ảnh của tông môn. Ta thấy ngươi vẫn không sửa được thói quen tệ hại, nếu đã sẵn lòng giao du với những kẻ không ra gì như vậy, thì ngươi hãy rời khỏi Nguyệt Hoàng Tông đi!”

Lý Uyển Thanh cắn môi, nhỏ giọng nói: “Chúc sư tỷ, xin đừng nói như vậy, bọn họ đều là bằng hữu của ta.”

“BANG!”

Cơ Hào dùng tay đập mạnh vào bàn, tức giận nói: “Ngươi nói ai không ra gì?”

Chúc Vân quát: “Nói ngươi thì sao? Ngươi không tự soi gương xem mình là cái loại gì, một kẻ dị dạng không chịu ở trong nhà, ra ngoài làm bẩn mắt ai?”

Cơ Hào tay nắm chặt quyền, “Ngươi muốn chết hả?!”

“Đánh đi!”

Chúc Vân ngẩng cao đầu, “Đừng có trách ta không nhắc nhở, đây là địa bàn của Nguyệt Hoàng Tông đấy.”

Lý Uyển Cơ vội vàng hoà giải, ra hiệu cho Cơ Hào: “Sư tỷ, chúng ta hãy nhanh chóng về thôi.”

Nói xong, nàng liền bước tới kéo tay Chúc Vân.

Chúc Vân tức giận hất tay Lý Uyển Cơ ra, lạnh lùng nhìn Cơ Hào: “Ngươi chờ đó!”

Cơ Hào nghiến răng nghiến lợi, nhưng trước mặt hắn, thanh kiếm tru tà đã chặn lại.

Lý Uyển Cơ nhanh chóng theo kịp Chúc Vân, đồng thời cúi người chào Chu Du.

“Ngươi sao lại ngăn cản ta!”

Cơ Hào một cước đạp gãy ghế của Chu Du.

Chu Du lảo đảo nhưng đứng vững: “Bởi vì không cần thiết.”

Cơ Hào quát: “Ả ta mắng thế, ngươi không nghe thấy sao?”

“Mắng thì mắng thôi.”

Chu Du chỉnh lại thanh kiếm tru tà, “Trên đời này có đủ loại người, cãi nhau với họ không đáng. Ngươi có tin không, bây giờ ta chỉ cần viết một câu chuyện, thì sẽ có cả đống người chửi ta là đồ ngu ngốc?” (tác giả đang nói chính mình đấy, tui cũng là tác giả, tui hiểu cảm giác bị đọc giả chửi ngu…cảm giác thật không dễ chịu chút nào)

Cơ Hào chằm chằm nhìn Chu Du, gầm lên: “Ta ghét cái tính cách của ngươi, ngươi thật sự là một kẻ ngu ngốc, một tên tạp ngư!”

Chu Du không hiểu: “Sao tự dưng lại giận dữ thế?”

“Cút!”

Cơ Hào bước ra ngoài, trên đường đi, hắn tiện tay đập vỡ một cái bàn.

“Ngươi đi đâu?”

Chu Du gọi với theo.

“Đi chết!”

Cơ Hào quát mà không thèm quay lại.

Lão Cẩu bị dọa cho giật mình, “Sao tự dưng phát điên thế? Chỉ vì không cho hắn giết người thôi à?”

Chu Du nhíu mày, chỉ tay vào gần đó: “Nhớ bồi thường.”

Lão Cẩu vội gật đầu.

“Lạ thật.”

Đổng Cửu Phiêu trầm tư nói: “Tính tình này bùng phát cũng quá mạnh mẽ rồi, cho dù không cho hắn giết người, cũng không tới mức này chứ?”

“Ai biết được.”

Chu Du duỗi người: “Có lẽ chỉ đơn giản là cảm thấy không thoải mái thôi, đàn ông mà, mỗi tháng cũng có vài ngày tâm trạng kém.”

Sau đó, Lão Cẩu bồi thường xong, chủ quán lại mang bàn mới đến.

Một canh giờ sau, Cảnh Tiểu Dụ và Tiểu Cảnh với vẻ mặt khó chịu quay trở lại.

Mọi người đợi đến tối mà vẫn không thấy Cơ Hào.

“Còn đợi nữa không?”

Lão Cẩu cẩn thận hỏi.

“Không đợi nữa.”

Chu Du đứng dậy, “Đi trước đến Cảnh gia thôi.”

Về phần chuyện của Lý Uyển Thanh, hắn cảm thấy đây là một chuyện rất bình thường.

Có người thì có tranh chấp, có so bì.

Hắn tin rằng Lý Uyển Thanh sẽ tự xử lý những chuyện này, thậm chí hắn còn nghi ngờ, trưởng lão Huyền Nguyệt, chắc hẳn là đã nhận rất nhiều đệ tử rồi.