Chương 336 Đường Nét Kỳ Diệu của Bộ Não
Rầm!
Kèm theo một tiếng nổ lớn, sóng khí ào ạt lan tỏa.
Đổng Cửu Phiêu vào thời khắc quyết định, phản ứng cực nhanh, lập tức nâng lên một lớp bình phong chắn linh lực. Đạo ánh sáng rực lửa đó mạnh mẽ đến nỗi đã phá vỡ bình phong chắn linh lực, tiếp đó va chạm vào ngực Đổng Cửu Phiêu.
May mà, sức mạnh đã không còn mạnh, chỉ thiêu cháy bộ quần áo trên ngực Đổng Cửu Phiêu.
Đổng Cửu Phiêu la lên, không ngừng vỗ vỗ vào ngực mình.
Một thân ảnh lao xuống nhanh chóng, đôi mắt sáng quắc, bên trong ánh mắt có ngọn lửa đang dâng trào.
“Phan sư huynh.”
Những người khác đều bò dậy, “Là Phan sư huynh đến rồi.”
“Thật tốt quá, Phan sư huynh xuất hiện, kẻ địch sẽ chết sạch!”
“Phan sư huynh là rồng phượng giữa người, dù là cường giả Luân Hồi cũng không dám so bì với hắn.”
“Phan sư huynh, giết bọn họ đi!”
Mọi người đều phấn khởi, vẻ mặt hào hứng như thể có cha ruột đến.
Phan?
Chu Du lập tức tỉnh táo, “Phan Hạo Thiên?”
Phan Hạo Thiên trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên, “Ngươi biết ta?”
“……”
Chu Du im lặng, một hồi lâu mới lắc đầu, “Không biết.”
Phan Hạo Thiên ánh mắt lóe sáng, cẩn thận quan sát Chu Du một phen.
Hoàn toàn không biết!
Hắn nhớ rất rõ, mình chưa bao giờ gặp người này.
Nhưng tại sao người này lại biết mình?
Kẻ thù?
Hay là người của Tà Long Cốc?
Trong nháy mắt, đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu Phan Hạo Thiên.
Hắn cần một câu trả lời. Dần dần, sắc mặt Phan Hạo Thiên trở nên u ám.
Hắn biết mình là thiên tài, và đã đạt được thành tích tốt tại Thiên Dương Tông. Thậm chí, hắn còn là đệ tử được truyền thụ của trưởng lão nội môn trong Thiên Dương Tông.
Nhưng hắn luôn giữ thái độ khiêm tốn, chỉ trong tông môn tỏa sáng, chưa từng ra ngoài. Vậy mà đối phương có thể trực tiếp gọi tên mình, lý do chắc chắn chỉ có một!
Chỉ trong nháy mắt, sát khí trong mắt Phan Hạo Thiên dâng trào, “Là ngươi đã giết cả gia đình ta?”
Nghe vậy, Đổng Cửu Phiêu lập tức nhìn về phía Chu Du.
Lão Cẩu kêu lên, “Hắn đã biết rồi!”
Chu Du ngây ra, “Thế này cũng được à?”
Cả hai chưa từng nói nhiều với nhau, sao lại có thể nhanh chóng đưa ra kết luận chính xác như vậy?
Rầm!
Phan Hạo Thiên khí thế bùng nổ, một tiếng gầm to từ huyết linh vang lên, hóa thành một con rồng lửa, toàn thân bốc cháy.
Khí thế của vô cực cảnh hoàn toàn bộc phát ra, so với Đổng Cửu Phiêu thì hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
Phan Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào Chu Du, hai tay đỏ rực như sắt nung.
Thấy vậy, những người khác của Thiên Dương Tông vội vàng chạy thục mạng về phía xa.
Rầm!
Một làn sóng nhiệt thiêu đốt từ trung tâm Phan Hạo Thiên lan tỏa ra bốn phía.
Rồng lửa gầm thét, toàn thân Phan Hạo Thiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, giọng nói đầy sát khí, “Ngươi dám làm vậy!”
Hắn nhiều năm không về nhà, cuối cùng có được một suất để em trai vào Thiên Dương Tông.
Không ngờ, vừa quay đầu lại… Gia đình đã bị diệt!
Ai mà chịu nổi cú sốc này?
“Thật nóng!”
Đổng Cửu Phiêu kêu lên, liên tục lùi lại.
Hắn đã lùi lại, lão Cẩu và Tiểu Cảnh cũng lập tức rút lui.
Phan Hạo Thiên giơ tay phải lên, ngón trỏ phát ra ánh sáng rực rỡ từ một chiếc nhẫn rồng lửa, kết hợp với huyết linh phát ra một luồng lửa bắn thẳng lên trời.
Rầm!
Bầu trời chấn động, một khối ánh sáng chói mắt ngưng tụ lại, như một mặt trời rực rỡ.
Thiên Dương Quyết!
“Nhật Diệu Cương Phong!”
Phan Hạo Thiên gào thét, ánh mặt trời rực rỡ hạ xuống, tạo ra những cơn sóng gió kinh hoàng.
Khu vực bị bao phủ đạt đến hàng trăm mét.
Một cú đánh này hạ xuống, không hề có ý định để lại một ai sống sót.
Chu Du đứng thẳng người, tay phải đặt lên chuôi kiếm.
Bùm!
Kèm theo một tiếng nổ vang, một bóng hình to lớn từ trên trời rơi xuống, một chân đạp Phan Hạo Thiên xuống đất đá cứng rắn.
“Cơ đại công tử!”
Lão Cẩu vui mừng kêu lên, “Công tử, công tử, là Cơ đại công tử trở lại rồi!”
“Cảm giác an toàn này thật tuyệt vời!”
Đổng Cửu Phiêu cũng bắt đầu cổ vũ.
Cơ Hào xoay người, “Ôi, ở đây còn có một người nữa sao?”
Chu Du buông kiếm, “Ngươi đã đi đâu vậy?”
Cơ Hào bước tới một cách tự nhiên, “Chỉ tìm một nơi đi dạo một chút, đang làm gì vậy?”
Phan Hạo Thiên từ dưới đất bò lên, đầu chảy máu, hắn lau đi máu che mắt, gào lên, “Sâu kiến! Ngươi biết ta là ai không?” (mày biết bố mày là ai không!)
Cơ Hào lạnh lùng nhìn về phía hắn, “Vậy ngươi nên hỏi cha ngươi, ta thì làm sao biết ngươi là ai? Một tên tạp ngư ngốc nghếch!”
Lão Cẩu vội vàng giải thích, “Cơ đại công tử, người này là Phan Hạo Thiên.”
“Người nào?”
Cơ Hào có chút lơ mơ, “Hình như có chút ấn tượng.”
Lão Cẩu nhắc nhở, “Hoa Hưng Môn.”
“Ôi, là ngươi à.”
Cơ Hào nhìn từ trên xuống dưới Phan Hạo Thiên, “Cũng không có gì đặc biệt.”
“Ngươi dám sỉ nhục ta!”
Phan Hạo Thiên gầm lên, một luồng sóng nhiệt khủng khiếp tỏa ra.
Bùm!
Cơ Hào tiến lên một cước, đá hắn bay xa tới năm mươi mét.
Phan Hạo Thiên lăn lộn trên đất, khi đứng dậy thì phun ra một ngụm máu, “Ta sẽ giết các ngươi!”
Huyết linh rồng lửa gầm thét, ánh lửa vô tận dâng lên, sau đó ngọn lửa mạnh mẽ bao phủ một khu vực lớn. Dưới sự điều khiển của đôi tay hắn, ngọn lửa quấn lấy rồng lửa, gầm thét trên không trung, nhanh chóng lao xuống.
Cơ Hào lao lên phía trước, cánh tay mạnh mẽ vung lên, một cái tát đã đẩy Phan Hạo Thiên bay đi.
Bùm bùm bùm...
Phan Hạo Thiên liên tiếp bị đẩy bay, va chạm vào những tảng đá.
“Ngươi...”
Phan Hạo Thiên ho ra máu không ngừng, khó khăn đứng dậy.
“Thời gian thi pháp quá lâu rồi.”
Cơ Hào hoạt động cổ, “Luôn nghĩ đến việc chuẩn bị chiêu thức gì, mà cũng phải có người cho ngươi cơ hội mới được.”
Hắn có chút do dự. Dù sao Phan Hạo Thiên cũng có thể coi là người của hắn.
Chỉ có điều...
Cơ Hào nhớ đến bức thư, có chữ ký của Tà Long Các.
Mà những gì thực sự liên quan đến Phan Hạo Thiên, chắc chắn là Tà Long Các.
Nhớ đến đây, trong mắt Cơ Hào thoáng hiện sát ý, tay phải hiện ra một thanh Hàn Uyên Đao.
Bốp...
Phan Hạo Thiên tay phải đập mạnh xuống đất.
Đột nhiên, từ dưới đất bùng lên những ngọn lửa cuốn lấy Cơ Hào.
Cơ Hào vung đao phát ra một luồng khí, đánh tan những ngọn lửa đang tới.
Sau đó, núi rung chuyển, dòng dung nham khủng khiếp chảy xuống theo sườn núi, hắn đã điều động được dòng dung nham sôi sục trong núi lửa trong thời gian ngắn này.
“Dám khiêu khích ta!”
Phan Hạo Thiên gào thét, “Tất cả chết hết cho ta!”
Dòng dung nham ào ạt, bay lên không trung, chia ra những cái đầu rồng khổng lồ, tấn công về phía mọi người.
Đổng Cửu Phiêu dậm chân, lập tức kéo mọi người nhanh chóng lùi lại.
Cơ Hào ánh mắt lóe sáng, Hàn Uyên Đao phát ra khí lạnh đáng kinh ngạc, vung lên liên tiếp mấy nhát, dung nham xuất hiện trạng thái chậm lại, rồi một nhát đao từ giữa chém ra.
Giống như dao sắc xé rách vải, nhanh chóng chém về phía Phan Hạo Thiên.
Phan Hạo Thiên sắc mặt quyết liệt, do tự tin vào sức mạnh bản thân, dù đối diện với Cơ Hào là cường giả Luân Hồi cảnh, hắn cũng không hề sợ hãi.
Khi thấy Hàn Uyên Đao sắp chạm vào mình, Phan Hạo Thiên đột ngột mở miệng, một luồng sáng chói mắt lao thẳng về phía mặt Cơ Hào.