← Quay lại trang sách

Chương 408 Lại Phế Một Cái

Máu bắt đầu mất đi ánh sáng vàng.

Ngay cả Thần thức diệt hồn kiếm cũng bắt đầu trở nên u ám, có dấu hiệu chuyển từ màu vàng sang màu đen. Nhưng lần này, hiệu quả cuối cùng vẫn thấp hơn lần đầu tiên.

Sau nửa giờ trôi qua, Chu Du mím môi, mở mắt ra với vẻ hơi bất lực.

“Thiếu một chút sức.”

Chu Du lẩm bẩm, hiện tại tu vi của hắn lại lần nữa phá vỡ một tiểu cảnh giới, lên đến Chân Huyền cảnh bát trọng thiên.

Rốt cuộc là thiếu cái gì nhỉ?

Chu Du nhíu mày, suy nghĩ khó khăn.

Dường như luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, có phải là kinh nghiệm của mình chưa đủ không?

Tâm cảnh có thiếu sót?

Chu Du ngẩng đầu, với sức mạnh linh hồn bùng nổ, hắn cảm thấy cả thế giới có chút khác lạ.

Sau đó, hắn vỗ vỗ bụng, một đường nhỏ chạy biến mất.

Cơ Hào tức giận, “Tiểu tử này lại làm cái gì?”

Đổng Cửu Phiêu thở dài, “Chắc là giải quyết nội nhu.” (đi ẻ mà nói hoa mỹ vl)

Cơ Hào ngẩn người, sau đó gật đầu một cách thầm lặng. Ăn nhiều như vậy, nếu không có chút phản ứng thì mới là lạ.

“Thật sự rất lợi hại.”

Đồng Khánh lẩm bẩm, “Cái này mà không chết?”

Cơ Hào dừng lại trước nồi lớn, nhìn thấy chút nước dùng, “Thật sự có lợi hại đến vậy?”

Đổng Cửu Phiêu nhíu mày, “Ngươi đừng có mà làm bừa.”

“Ngươi nghĩ ta là kẻ yếu à?”

Cơ Hào lạnh lùng thò ngón tay chấm một chút, rồi cho vào miệng.

“……”

Đổng Cửu Phiêu im lặng, hắn cảm thấy nếu không có mình, bọn này sớm muộn cũng sẽ tan rã.

Chẳng có ai có thể nghe lời một cách bình thường.

“Ha ha ha ha, lão tử chính là kẻ xấu nhất thiên hạ!”

Cơ Hào cười lớn, huyết linh Quỳ tự xuất hiện.

“Đã phế thêm một cái.”

Đổng Cửu Phiêu thở dài, hai tay động đậy, một đạo đạo kiếm ảnh bao vây lấy Cơ Hào, và tiếp tục bay ra, khiến Cơ Hào bị kẹt tại chỗ, gây rối.

Cùng lúc đó, hắn lại cuốn Đồng Khánh lên, trực tiếp bay lên cao.

Quả thật rất mệt mỏi. Cuối cùng, Chu Du quay lại, vẻ mặt đặc biệt thư giãn, có lẽ là rất thoải mái.

Đôi khi, hạnh phúc của con người đơn giản là vậy, có thể ăn uống, mọi thứ đều suôn sẻ. Cơ Hào cũng dừng lại, ánh mắt có chút mơ màng. Dù sao thực lực của hắn cũng ở đó, không đến nỗi bị độc hại thật sự.

“Ngươi làm gì vậy?”

Chu Du không hiểu.

Cơ Hào dần dần sáng mắt nhìn về phía nồi lớn, “Nấm có độc!”

Chu Du gật đầu, “Đúng là có độc.”

Cơ Hào gầm lên lao về phía Chu Du, hai tay siết chặt cổ hắn, “Tiểu tử, ta đã nói với ngươi, nấm càng đẹp càng có độc, ngươi không tin!”

Chu Du thờ ơ, “Rủi ro cao cũng đồng nghĩa với phần thưởng cao.”

Cơ Hào buông tay, nhíu mày một cái.

Ít nhất, Chu Du đã thu hoạch đầy đủ trong bữa tiệc này.

Chu Du chỉnh sửa lại cổ áo, “Tiếc là, thu hoạch quá ít, nếu có thể lấy thêm một chút, có lẽ ta còn có thu hoạch khác cũng nên.”

Cơ Hào sắc mặt u ám, “Sớm muộn gì ngươi cũng vì ăn mà chết.”

Đổng Cửu Phiêu dẫn mọi người hạ xuống.

Đồng Khánh vẫn còn hoảng sợ, “May quá, các ngươi đều không sao.”

Chu Du nhìn Đồng Khánh, dành cho hắn sự khen ngợi cao độ, “Ngươi chắc chắn là vị thực thần thứ hai, cùng nhau đi khắp thế gian, làm một đầu bếp hàng đầu nhé.”

Đồng Khánh chớp mắt, “Ngươi thật sự có thể lấy được thịt rồng?”

Chu Du gật đầu mạnh, “Ta là một người yêu thích ẩm thực.”

Hắn trả lời câu hỏi này một cách tự nhiên. Lời nói rất đơn giản, ý nghĩa rất rõ ràng.

Một đầu bếp hàng đầu và một người yêu thích ẩm thực, đây chắc hẳn là một sự kết hợp hoàn hảo.

Đồng Khánh nuốt nước bọt, hắn không phải là tham ăn, chỉ là muốn làm nhiều món ngon hơn.

“Có vẻ như… cũng không phải không được.”

Đồng Khánh trầm tư một hồi.

Đổng Cửu Phiêu hiếu kỳ, “Ngươi có cần về nhà báo cáo không? Ta cảm thấy có chút nghi vấn về việc buôn bán người đấy.”

Đồng Khánh lắc đầu, “Nhà ta năm ngoái đã bị hủy, bây giờ ở tiền tuyến Bắc Nguyệt Thành.”

Cơ Hào nói: “Vậy gia đình ngươi đâu?”

Đồng Khánh đáp: “Đều chết hết rồi.”

Mọi người ngớ người, nhìn Đồng Khánh, hắn lại bình tĩnh hơn nhiều.

Cơ Hào nhíu mày, cảm thấy có lẽ mình không nên hỏi câu này.

Đồng Khánh lại nhanh chóng an ủi, “Không sao đâu, ai rồi cũng sẽ chết mà, ta cũng không đau buồn lắm.”

“……”

Mọi người im lặng.

Thật ra, hắn còn xem nhẹ chuyện này hơn cả những người lớn như mình.

Chu Du ho khan một tiếng, “Tiểu Đổng à, từ giờ ngươi phụ trách chăm sóc tiểu Đồng, đồng thời dạy hắn tu luyện, linh thạch sẽ được hoàn lại.”

Đổng Cửu Phiêu lập tức trợn mắt, “Ta dạy? Dạy cái quái gì? Pháp quyết của ta không thể lộ ra.”

Chu Du nói: “Cửu Diệu Phiêu Tinh Quyết mà, trong quá trình nghiên cứu, ngươi có thể dạy hắn.”

Đổng Cửu Phiêu há miệng, không cam lòng.

Cơ Hào liếc nhìn qua, “Hử?”

Đổng Cửu Phiêu lập tức xìu xuống, lại không nhịn được lầm bầm, “Các ngươi làm vậy, sẽ khiến Cửu Diệu Phiêu Tinh Quyết của ta trở nên rất rẻ mạt.”

Cơ Hào lạnh lùng quát, “Ngự Kiếm Tông rất nhanh sẽ có nhiều người học, còn giả vờ cái gì?”

Đổng Cửu Phiêu mới vừa miệng đồng ý, cũng cảm thấy chỉ có mình mới có thể dạy.

Đợi ai đó kỳ vọng vào Cơ Hào?

Mong chờ lão Cẩu và Diêu Tứ?

Chẳng phải sẽ làm hư trẻ nhỏ sao?

Còn Chu Du, hắn còn không kịp cho người khác phục vụ mình, làm sao có thể mong chờ vào hắn?

Đổng Cửu Phiêu trong lòng đã làm rõ mọi chuyện, cảm thấy nếu bọn này muốn đi xa hơn, thì mình quả thật gánh nặng rất nặng nề.

Đổng Cửu Phiêu cười nói: “Xin giới thiệu một chút, kẻ phản bội Ngự Kiếm Tông, ta là Đổng Cửu Phiêu.”

Cũng tự giới thiệu những người khác, bao gồm cả lão Cẩu vừa tỉnh lại.

Mắt Đồng Khánh tròn xoe. Thậm chí, hắn còn lùi lại phía sau.

Trời ơi, đây đều là loại gì vậy?

Thế lực tà ác?

Kẻ trộm mộ?

Kẻ ăn cắp?

Kẻ phản bội?

Còn cả thằng ăn nấm độc nữa?

Chắc chắn đây không phải một băng nhóm tội phạm sao?

Lão Cẩu cười nói: “Yên tâm, chúng ta đều là người tốt.”

Đồng Khánh nuốt nước bọt, đầy vẻ sợ hãi lùi về phía con lừa nhỏ, hắn định cướp lừa mà chạy.

Chu Du im lặng.

“Từ giờ, các ngươi đừng giới thiệu thân phận của mình.”

Ánh mắt Chu Du lướt qua vài người, “Danh tính của các ngươi thực sự không có gì đáng tự hào.”

Đổng Cửu Phiêu cười khan, “Ta vốn định, kéo người vào hội, thì phải thành thật mà đối đãi. Nhưng bỗng nhận ra, hình như ngoài ngươi ra, không ai có danh phận tốt cả.”

Cơ Hào sải bước về phía Đồng Khánh, khiến Đồng Khánh hoảng sợ mà bật khóc.

Chu Du ho khan, “Tiểu Đồng, ta có thể chứng minh rằng ta không phải là người xấu.”

Đồng Khánh cảnh giác nhìn Chu Du, tay phải lau nước mắt.

Chu Du giơ tay phải lên, trong tay xuất hiện một viên ‘Long Đan’ to bằng nắm đấm, “Thấy cái này không? Nội đan của rồng. Ta có thứ này, sao có thể là người xấu được chứ?”

Mọi người nhìn Chu Du với vẻ bối rối.

Đây là lập luận gì vậy?

Việc có Long Đan và việc không phải là người xấu thì có liên hệ gì với nhau

Đồng Khánh ngừng khóc, gật gật đầu: “Ta tin ngươi”

Cơ Hào gãy gảy đầu, cảm thầy hai người này nói chuyện với nhau có gì đó sai sai, không hợp logic một chút nào.

Chu Du nhếch mép cười một tiếng: “Hoàn mỹ, giải quyết xong mọi việc, về nhà thôi”