← Quay lại trang sách

Chương 532 Mời Xem Trận

Chu Du bất giác ngừng thở.

Bí mật này thật sự đáng kinh ngạc.

"Phù Tôn có thuật phù chú, trong thiên hạ không ai sánh bằng."

Đạo Hư Tử khẽ nói, "Ngoài Tiên Thiên Ngũ Thái Thập Tuyệt Phong Tâm Phù, nàng còn có một loại hóa thân phù mà không ai có thể vẽ được, là đỉnh cao của thuật phù thế thân. Phù thuật ngươi mang bên mình, cũng chỉ có nàng mới có thể thi triển được."

"Nhưng thực tế là, Phù Tôn biến mất từ trước khi ngươi ra đời rất lâu."

Chu Du cau mày, tâm trí có chút xáo trộn.

Đạo Hư Tử tiếp tục nói, “Hỏa Tôn đã tìm kiếm Phù Tôn suốt gần ba trăm năm, nhưng chưa từng có manh mối nào. Nếu Phù Tôn biến mất ngoài Trấn Vực Quan, với thực lực của nàng, không thể không để lại bất cứ dấu vết nào.”

Chu Du nhẹ nhàng đáp, “Vậy, có khả năng là nàng bị giam lỏng sao?”

Đạo Hư Tử nói, “Chỉ là khả năng, dù sao ta cũng không phải là Phù Tôn, mãi mãi không hiểu được thuật phù của nàng có thể đạt đến mức nào. Đó là một nữ tử hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức ngay cả cái chết của nàng cũng là một sự xúc phạm.”

Chu Du khẽ gật đầu.

Đạo Hư Tử nói, “Nếu ngươi có cơ hội gặp Hỏa Tôn, bảo nàng đừng tìm kiếm nữa. Nàng chưa bao giờ ở trong ranh giới của ba đại vương triều, nếu xảy ra chuyện lớn, nàng cũng không có cơ hội giúp đỡ.”

Suy nghĩ một lúc, hắn lại nói thêm, “Thậm chí nàng sẽ chết bên ngoài Trấn Vực Quan.”

Chu Du khẽ hỏi, “Ý ngươi là, những kẻ đó sẽ ra tay sao?”

Đạo Hư Tử gật đầu, “Đúng vậy, giết chết một cường giả đỉnh cao là điều khó khăn. Cách tốt nhất là hủy diệt tinh thần của họ trước, gây xáo trộn cảm xúc, rồi sau đó kết liễu tất cả trong một đòn duy nhất.”

Chu Du nói, “Nếu họ muốn ra tay, đã có thể làm từ lâu rồi chứ?”

“Cuộc đối đầu giữa các cường giả không phải là cuộc tàn sát của bọn lưu manh đầu đường xó chợ.”

Đạo Hư Tử khẽ nói, “Họ muốn thiên hạ, chứ không phải muốn đồng quy vu tận, hoặc tự đưa mình vào chỗ chết.”

Chu Du hiểu ra.

Để kết thúc hoàn hảo, cần phải có một cơ hội, một cơ hội hoàn hảo.

Cơ hội này không chỉ giúp họ loại bỏ cái gai trong mắt mà còn bảo toàn mạng sống của mình.

Chu Du hỏi, “Hiện tại Tà Tôn mạnh đến mức nào?”

Đạo Hư Tử khẽ nói, “Dưới trướng các trấn thủ, ông là kẻ mạnh nhất. Dù là Thương Tôn Ngũ Trung Hậu cũng chưa chắc có thể cầm cự được năm mươi hiệp dưới tay ông ấy. Ta nói là phiên bản của ông ấy từ rất lâu trước đây, ông đã quá lâu không giao chiến với ai rồi.”

Chu Du nghĩ đến "Cẩu Thần."

Hầu như không có tiếng động của trận chiến, mà đã chết thảm trong khu vực bị chiếm đóng.

Và đó là khi Tà Tôn vẫn còn đề phòng Long Trấn Thủ.

“Giờ ta muốn nói về chuyện xung quanh ngươi.”

Đạo Hư Tử khẽ nói, “Tên trộm cực dạ đạo tặc.”

“Lão Diêu?”

Chu Du nhướng mày, “Các ngươi cũng theo dõi hắn ta sao?”

Đạo Hư Tử nói, “Theo dõi hắn ta không phải vì hắn ta có thứ gì, mà vì hắn ta biết manh mối của một ngôi mộ lớn, mộ của một tiên nhân.”

Chu Du mím môi.

Đạo Hư Tử cười mỉm, “Nhìn từ nét mặt của ngươi, không khó để nhận ra ngươi đã biết chuyện này.”

Chu Du không giấu giếm, “Hắn ta có nhắc đến.”

Đạo Hư Tử gật đầu, “Vậy thì đúng rồi, đây là điều Quy Khư Tử tìm ra, Quy Khư Tử là sư đệ của ta.”

Sau đó, hắn nhắc đến chuyện của Tiết Mị Nương. Sắc mặt Chu Du trở nên u ám.

Bởi vì Tiết Mị Nương đã từng dạy Chu Du Hải Tùng Đỉnh Hải Quyết

“Chỉ là tra hỏi thôi, không cần phải giết người chứ?”

Giọng Chu Du lạnh lùng.

“Quy KHư Tử làm việc luôn như thế.”

Đạo Hư Tử khẽ nói, “Hắn không muốn bị lừa dối, chỉ cần điều gì đó chết cũng không thay đổi được, trong mắt hắn điều đó là thật.

Chu Du lạnh lùng nói, “Đó xem ra là lý do gì chứ?”

Đạo Hư Tử để lộ chút bất lực, “Bởi vì hắn ta chỉ tin rằng lời nói của người sắp chết là thật.”

Hắn lại nói thêm, “Quy Khư Tử nắm giữ một loại pháp thuật không gian đặc biệt, huyết linh của hắn ta là Thần Hoàng Không Gian, một siêu thần thú. Cụ thể pháp thuật đó mạnh đến đâu thì ta cũng không rõ. Tóm lại, ngươi nên cẩn thận với hắn ta.”

Chu Du nhẹ nhàng thở dài, “Thì ra, ngươi đến là để lại di ngôn.”

Đạo Hư Tử cười khẽ, “Nếu hiểu vậy thì cũng đúng.”

Nói xong, Đạo Hư Tử đứng dậy, đi đến cửa và lặng lẽ ngước nhìn bầu trời.

Chu Du cảm thấy, Đạo Hư Tử giống bất kỳ ai, chỉ là không giống một người của thế lực tà ác.

Đạo Hư Tử khẽ nói, “Ngươi có biết tại sao ta tìm đến ngươi để nói những điều này không?”

Chu Du lắc đầu, “Đương nhiên là không biết.”

Đạo Hư Tử khẽ nói, “Ta ở trong thế lực tà ác bao năm qua, nhưng chỉ cảm hóa được một người, chính là Huyết Thủ Đồ Phu. Chỉ có hắn tin tưởng ta, còn những người khác đều cười nhạo ý tưởng của ta.”

Chu Du cau mày, có lẽ hắn đã hiểu.

Đạo Hư Tử muốn thông qua những thông tin hắn cung cấp để đổi lấy mạng sống cho Huyết Thủ Đồ Phu.

“Nghe ra giống như một sự châm biếm với ta.”

Đạo Hư Tử cười nhẹ, “Nhưng Huyết Thủ Đồ Phu tin ta, cũng là minh chứng cho thấy cách của ta là đúng.”

Dành cả đời, chỉ để cứu vớt được một người.

Chu Du thở dài, “Đó là một việc cần sự kiên nhẫn, nếu là ta, có lẽ ta không làm được.”

Đạo Hư Tử quay sang nhìn Chu Du, nở một nụ cười bí ẩn.

Không làm được sao? Cơ Hào chẳng phải đã dừng gây họa bên cạnh ngươi rồi sao?

Đạo Hư Tử giơ tay, một chiếc lá xanh lục bay về phía Chu Du.

Chu Du đón lấy, chiếc lá như ngọc bích, rất đặc biệt.

“Trong đó là toàn bộ tâm đắc và công pháp tu luyện của ta.”

Đạo Hư Tử mỉm cười, “Ta cũng sẽ qua nó mà báo cho ngươi một nơi, nếu có thời gian, ngươi có thể đến đó xem trận chiến.”

“Xem trận chiến?”

Chu Du ngạc nhiên.

Đạo Hư Tử bước ra ngoài, “Đúng vậy, ta sẽ thách đấu Đạo Tôn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến xem.”

Hắn bước đi, tựa như một làn gió.

Thách đấu Đạo Tôn sao?

Chu Du có chút bất ngờ, đây quả là chuyện động trời!

Dù là ở quá khứ, hiện tại hay tương lai, đây cũng là một sự kiện chấn động ba đại vương triều!

Bởi mỗi lần diễn ra những cuộc chiến như vậy, khả năng rất cao sẽ xuất hiện một cường giả mới mang tước hiệu tôn giả.

Chu Du cúi nhìn chiếc lá trong tay, lúc này Đổng Cửu Phiêu và Diệp Thanh Yên nhanh chóng chạy đến.

Đổng Cửu Phiêu lo lắng hỏi, “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Chu Du đáp, “Chỉ là kể vài câu chuyện thôi.”

Đổng Cửu Phiêu thở phào, “Đạo Hư Tử của tà ác thế lực à, làm ta hết hồn, còn nghĩ rằng có Cơ Hào ở đây thì ít nhất vẫn là người nhà.”

Chu Du suy nghĩ một lúc, rồi kể lại chuyện thách đấu Đạo Tôn.

Nghe đến đó, mắt Đổng Cửu Phiêu sáng rực lên, “Thật sao? Trời ạ, đây đúng là sự kiện trọng đại! Chu huynh, ta có thể đi xem không? Dẫn ta đi với, ta sẽ bái lạy ngươi!”

Chu Du vội kéo Đổng Cửu Phiêu đang định quỳ xuống, “Có cần thiết không?”

Đổng Cửu Phiêu hào hứng, “Đó là cuộc chiến của các cường giả mang tước hiệu tôn giả, hơn nữa còn là trận sinh tử chiến. Không biết họ sẽ dùng mọi thủ đoạn nào!”

Diệp Thanh Yên cũng kích động gật đầu liên tục, “Đúng vậy, ở đẳng cấp của họ, mỗi chiêu thức đều là tuyệt đỉnh tinh diệu. Đối với người ngoài xem, một khi lĩnh hội được, đó chính là phúc lớn của cả đời. Hơn nữa, được chứng kiến cuộc chiến sinh tử của các tôn giả còn hơn hẳn so với nghe tôn giả dạy dỗ trực tiếp!”