← Quay lại trang sách

Chương 611 Ngươi thật sự không phải là người

“Lý do?”

Chu Du nhẹ nhàng nói, ánh mắt lóe lên.

Diêu Tứ gật đầu, “Đúng vậy, rốt cuộc vì sao vẫn để hắn sống? Không thể nào thật sự dùng dân chúng để uy hiếp tất cả các Trấn Thủ chứ? Hơn nữa, nếu những Trấn Thủ thật sự ra tay, dù Tà Tôn có muốn làm hại dân chúng, hắn cũng không có cơ hội đâu.”

Chu Du nhẹ nhàng thở dài, “Là thể hiện giá trị.”

Diêu Tứ không hiểu, “Thể hiện giá trị? Hắn là một Tà Tôn làm nhiều chuyện ác, còn có cái giá trị gì?”

Chu Du thở dài, “Thực ra, đối với những người ở tầng lớp trên, dân chúng… chỉ là những con số lạnh lẽo mà thôi.”

Diêu Tứ ngạc nhiên, “Cái gì?”

“Ngươi nhìn xem, Tổng Ty trưởng làm việc, các triều đình làm việc.”

Chu Du nhẹ nhàng nói tiếp, “Trong tất cả những hành động của họ, chẳng có ai thật sự quan tâm đến sự sống chết của dân chúng. Sư phụ ta có lẽ còn quan tâm chút ít, nhưng ngay cả sự quan tâm đó cũng khó mà thực hiện. Ngươi bảo giết đi, có lẽ thật sự phải giết hết tất cả các cường giả trên thế gian này, chỉ còn lại một vài người thôi.”

“Vậy vấn đề là, sau khi giết hết rồi thì sao?”

Diêu Tứ do dự, không thể tiếp tục câu chuyện.

“Ngươi có cảm thấy rắc rối không?”

Chu Du nhẹ nhàng nói, “Sư phụ ta đang mắc kẹt ở chỗ này, giết thì không được, không giết cũng không được, chẳng thể quyết định được. Ta cũng hiểu phần nào những gì người nghĩ. Người nghĩ nhiều nhất chính là, trong thời gian người còn sống, có thể để nhiều người sống một cuộc sống yên bình. Dù sao thì đời người ngắn ngủi, sống tốt được một trăm năm, nhưng sống không qua được vài mươi năm thì đã qua đời.”

“Người sống một nghìn năm, cũng đủ để người bình thường sống mười vòng luân hồi rồi.”

Diêu Tứ vẫn còn do dự, “Nhưng mà, không thể để Tà Tôn làm bừa như vậy được chứ?”

Chu Du gật đầu, “Đó chính là thể hiện giá trị, đối với những người như Ngũ Trấn Thủ, Vũ Văn Trấn Thủ. Tà Tôn lớn nhất có ích lại chính là kiềm chế tất cả các thế lực tà ác, Tà Tôn còn sống, những người đó dù có làm ác, ít ra cũng sẽ làm theo quy tắc của Tà Tôn, chứ không phải như trước đây, muốn làm gì thì làm.”

“Cứ lấy ví dụ lần này đi, các thế lực tà ác đều co lại ở Nam Hạ, vậy đối với Hoa Hạ và Đại Hạ mà nói, chuyện này rõ ràng là có lợi, sao còn phải phá đám?”

“Lúc cần thiết, nếu thật sự xảy ra chuyện ở Trấn Vực, nếu Tà Tôn can thiệp vào, một mình hắn có thể thắng được hàng triệu dân chúng bình thường.”

“Vậy thì, dân chúng bình thường… thật sự đối với họ chẳng có giá trị gì.”

Diêu Tứ nhíu mày, “Cảm giác… thế gian này thật sự rất tệ.”

Chu Du cười nhẹ.

Diêu Tứ không hiểu, “Công tử sao lại cười?”

Chu Du cười nói, “Thực ra, chân lý tàn khốc nhất ngươi có biết là gì không?”

Diêu Tứ lắc đầu.

Chu Du nhẹ nhàng nói, “Ta rất thích tiểu Cơ, tiểu Cơ mỗi ngày đều nói muốn trở thành kẻ xấu nhất thiên hạ. Hắn rất tỉnh táo, bởi vì hắn là người duy nhất trong chúng ta biết rõ mình phải sống như thế nào.”

Diêu Tứ ngớ người, “Cái này cũng tính là chuyện tốt sao?”

Chu Du khẽ cười, “Bởi vì, có người cần kẻ xấu.”

Diêu Tứ trợn mắt, “Nói bậy!”

Chu Du cười nói, “Ngươi ngày nào cũng nghĩ cách đào mộ, nhưng sao lại không hiểu được những suy nghĩ nhỏ của họ? Có kẻ xấu, tông môn và thế lực mới có thể tỏa sáng, các nhân vật lớn mới có thể được tôn sùng như thần linh. Ta hỏi ngươi một câu, nếu thiên hạ thái bình, không còn kẻ xấu, ngươi nghĩ các tông môn, Trấn Thủ, triều đình còn có lý do gì để tồn tại không?”

Diêu Tứ ngây người, “Sao ngươi đột nhiên lại hiểu nhiều lý lẽ như vậy?”

Chu Du cười nói, “Ta chỉ phản ứng chậm thôi, không có nghĩa là ta ngốc.

Ta không tham gia vào chuyện của họ, không chọn lập trường, chỉ vì không muốn tốn tâm tư, quá mệt mỏi.”

Diêu Tứ gãi đầu, “Bị ngươi làm rối loạn rồi.”

Chu Du thở dài, “Sau khi xuống núi, những chuyện này ta càng nhìn càng rõ, càng rõ thì càng không muốn tham gia. Nếu một ngày sư phụ thật sự gặp chuyện, ta có thể sẽ ngồi ở chỗ đó, ngồi mấy năm cũng không biết nữa. Mà bản tính ta không muốn vậy, nhưng nếu người đã nói, ta vẫn sẽ làm.”

Chưa dứt lời, hắn vỗ vai Diêu Tứ, cười hì hì nói: “Vậy trong lúc đó, ta phải nhanh chóng cưới vợ sinh con, sống cuộc sống hạnh phúc của mình.”

Diêu Tứ lại nói: “Làm Trấn Thủ chẳng phải rất tốt sao? Rất oai phong mà.”

“Vẻ vang cái gì chứ?”

Chu Du nhíu mày, “Làm Trấn Thủ một vạn năm, còn không bằng người bình thường sống năm sáu mươi năm đầy đủ.”

Diêu Tứ lại lo lắng, “Vậy ngươi nghĩ, những Trấn Thủ khác thật sự không thể tin tưởng sao?”

Chu Du khẽ cười, “Nói cho ngươi một bí mật, thà tin vào Vũ Văn, không tin vào lời hứa hẹn của Ngũ Trấn Thủ.”

Diêu Tứ giật mình, “Không… không phải đâu?”

Nhìn từ bề ngoài, mối quan hệ giữa Ngũ Trấn Thủ và Chu Du vẫn rất tốt.

Chu Du cười khẽ, “Ngươi cảm thấy bất ngờ phải không?”

Diêu Tứ gật đầu liên tục, “Thực sự là quá bất ngờ.”

Chu Du cười nói: “Đây là lời của sư phụ ta, không phải ta bịa ra đâu. Vậy ngươi hiểu tại sao ta dù Ngũ Trấn Thủ có trung thực đến mấy cũng không muốn lại gần rồi chứ?”

Diêu Tứ còn chưa hiểu, “Nhưng vì sao lại như vậy?”

Chu Du khẽ thở dài, “Vì Ngũ Thiên Khuyết có hậu duệ, còn Vũ Văn Tuyệt lại không có. Có hậu duệ thì sẽ nghĩ đến việc bảo vệ cho thế hệ sau, còn không có hậu duệ… thì chẳng có gì để mà bảo vệ.”

Diêu Tứ bỗng nhiên mở to mắt.

Hắn chợt hiểu ra.

Ba đệ tử của Vũ Văn Trấn Thủ nổi danh khắp thiên hạ, bao gồm Kiếm Thần, Kiếm Đế và Kiếm Thánh. Nhưng chưa từng có thông tin nào về con cái hoặc hậu duệ của ông ta.

Còn về Trấn Thủ Trương và Long, xuất thân từ Tám Đại Gia Tộc Cổ, cũng chưa bao giờ thu nhận đệ tử bên ngoài.

Và cuối cùng là Ngũ Thiên Khuyết, hiện nay hậu duệ nổi tiếng nhất của ông ta chính là Thương Tôn Ngũ Trung Hậu.

So sánh như vậy, có thể thấy phong cách hành xử của Trương, Long và Ngũ đều giống nhau.

Còn Vũ Văn Trấn Thủ và Ngưu Trấn Thủ thì lại có phong cách giống nhau.

“Ôi mẹ ơi.”

Diêu Tứ kêu lên, “Sự thật rõ ràng như vậy mà mình lại không hề chú ý?”

Chu Du cười híp mắt, “Đừng nói ra ngoài, ta chỉ thấy tâm trạng ngươi thay đổi sau khi ở trong thế lực tà ác một thời gian, nên mới tới sửa lại cho ngươi. Những nhân vật lớn ấy, đa số là bề ngoài một kiểu, nhưng sau lưng lại làm chuyện khác. Tin họ được, nhưng không thể hoàn toàn tin.”

Diêu Tứ thở dài, “Nhưng mà ta thấy ngươi dường như không thân thiết với ai, kể cả với các sư huynh sư tỷ của ngươi.”

Nghe vậy, Chu Du im lặng một lúc.

Diêu Tứ do dự, “Có phải ta đã hỏi câu không nên hỏi rồi không?”

“Vì không thân.”

Chu Du nhẹ nhàng nói, “Mà không thân, ta mới có thể ra tay giết họ khi cần thiết.”

Diêu Tứ sửng sốt, “Ngươi đang đùa à?”

Chu Du lắc đầu, “Không, ta nghiêm túc.”

Nói xong, hắn buông vai Diêu Tứ, khẽ nói: “Đừng quên, ta chỉ là một thanh kiếm, chỉ vậy thôi.”

“Làm người, quan trọng nhất là vui vẻ, còn phải lơ đãng một chút.”

Diêu Tứ nhìn về phía trước, thở dài, “Ví dụ như?”

Chu Du cười lớn, “Ví dụ như, chúng ta lại làm lãng phí một chương nữa.” (đậu!! ai cũng biết là ông câu chương, nhưng có cần nói thẳng vậy không)

Diêu Tứ ngửa mặt lên trời thở dài, “Ngươi thật sự không phải là người.”