← Quay lại trang sách

Chương 625 Ta Muốn Làm Tam Đầu Lĩnh

Cơ Hào gầm lên:

"Câm miệng! Các ngươi có tin ta chém chết các ngươi ngay tại đây không? Lợi ích nhận còn chưa đủ à? Còn dám đòi lương?"

Lão Cẩu co rúm người, lủi ra phía sau, không dám cãi lại.

Diêu Tứ thì lại nổi cơn, nói lớn:

"Lợi ích là lợi ích! Ta đây còn phải bỏ tiền túi ra mà bù đắp. Âu Diệp, một triệu của ta, bao giờ ngươi trả?"

Âu Diệp cười gượng:

"Ra ngoài lừa người khác chút rồi trả cho ngươi."

Nói xong, lại cảm thấy không ổn:

"Khoan đã, ta mượn của Diệp Thanh Yên mà?"

"Hả?"

Diêu Tứ vội cười xin lỗi:

"Xin lỗi, ta nhớ nhầm. Lúc nào cũng tưởng ngươi mượn ta một triệu."

Sau đó, hắn đập mạnh xuống bàn:

"Lợi ích là lợi ích, còn lương là lương. Dù lương ít, thì đó cũng là một thái độ!"

Chu Du chợt nhận ra, đáng lẽ hắn không nên phạt Diêu Tứ. Nếu không, chuyện này cũng chẳng rơi vào đầu hắn.

Diêu Tứ hít sâu một hơi:

"Nhìn lại mà xem, trong cái nhóm này, ai là người cống hiến nhiều nhất? Ta cứu mạng các ngươi, còn tự bỏ tiền túi. Bây giờ, đến cả lương cũng không có? Không phát lương cũng được, ít nhất phải cho ta một chức danh chứ?"

Chu Du chớp mắt:

"Ví dụ như?"

Diêu Tứ ngẩng cao đầu:

"Ta muốn làm đại ca..."

Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Cơ Hào, hắn lập tức đổi giọng:

"...Đương nhiên là không thể. Vậy thì..."

Lại liếc sang Đổng Cửu Phiêu đang nghịch tiểu kiếm:

"Ta muốn làm tam đầu lĩnh."

Đổng Cửu Phiêu thản nhiên nói:

"Làm tam đầu lĩnh thì phải chịu trách nhiệm phát lương đấy."

Diêu Tứ hừ lạnh:

"Chỉ cần để ta nắm quyền, phát lương thì phát lương!"

Chu Du gật đầu:

"Vậy quyết định vậy đi."

Diêu Tứ mừng rỡ:

"Dễ dàng vậy sao? Biết thế ta đã nói sớm rồi."

"Không hiểu ngươi vui cái gì."

Đổng Cửu Phiêu thở dài:

"Hắn không có tiền. Mọi thứ kiếm được đều nằm trong tay chúng ta. Ngươi chịu trách nhiệm phát lương, nghĩa là phải tự bỏ tiền ra."

"Chuyện đó không cần ngươi lo."

Diêu Tứ cười đắc ý:

"Lần trước ta lén giấu một ít trong mấy chiếc nhẫn trữ vật cướp được từ bốn Yêu Đế và Long Không, Trương Huyền..."

Giọng nói của hắn nhỏ dần, cuối cùng gần như không thể nghe thấy.

Chu Du nhíu mày, bình thản nói:

"Diêu Tứ, với tư cách tam đầu lĩnh, ngươi đã lợi dụng quyền lực để mưu lợi riêng, tham ô tài sản. Tước chức danh!"

"Chuyện gì đây!" (lại câu chương à)

Diêu Tứ giận dữ nhảy dựng lên, mỡ bụng rung bần bật:

"Sao mà tùy tiện thế được?"

Đổng Cửu Phiêu đề nghị:

"Để hắn phát lương xong rồi tước chức danh."

Chu Du gật đầu đồng tình:

"Ta rút lại lời nói vừa nãy."

Diêu Tứ tối sầm mặt.

Cơ Hào búng nhẹ thanh hắc đao:

"Lưỡi đao của ta lâu rồi chưa thấy máu, không biết ai sẽ là kẻ may mắn đầu tiên."

"Ta phát!"

Diêu Tứ vội vàng hét lên, sau đó lấy ra một đống linh thạch, lần lượt phát cho Chu Thần, Lữ Nhân Gia

Phát cho mỗi người, Diêu Tứ lại nói một câu:

"Cảm ơn vì đã vất vả."

Thực ra chẳng bao nhiêu, mỗi người nhận được một khối linh thạch hạ phẩm, kể cả Trương Tiểu Vũ.

Dù không nhiều, nhưng chẳng hiểu sao, điều này lại khiến mọi người thấy vui vẻ.

Rõ ràng tài nguyên tu luyện chung có rất nhiều.

Nhưng dường như chỉ mỗi khối linh thạch này mới thật sự là phần thưởng cho công sức của họ.

Dù rằng…

Công sức ấy thực ra chẳng có gì, ngoại trừ Đồng Khánh.

"Cho ngươi cái lớn hơn."

Diêu Tứ đưa một khối linh thạch thượng phẩm cho Đồng Khánh.

Đồng Khánh giật giật khóe miệng, im lặng không nói.

Lữ Nhân Gia vui mừng, quay lại nói với Trương Tiểu Hàn đang ngồi xổm phía sau:

"Từ bé đến giờ, lần đầu tiên có người phát lương cho ta đấy!" (ngáo đá hết rồi, bố mệt rồi nha, bố viết truyện cũng đâu có câu chap lộ liễu thế này!!!hừ)

Trương Tiểu Hàn ngượng ngùng cười, cũng cảm thấy chuyện này rất thú vị.

Diêu Tứ lại ôm một nắm linh thạch, len lén đến bên Chu Du, thấp giọng nói:

"Cho ta cơ hội nhé?"

Hối lộ!

Hành động hối lộ trắng trợn!

Chu Du bình thản nhận hết số linh thạch, gật gù:

"Diêu Tứ thể hiện không tệ, từ nay ngươi chính thức là tam đầu lĩnh."

Diêu Tứ lập tức ưỡn ngực, đứng cạnh Chu Du, nhìn mọi người bằng ánh mắt cao cao tại thượng:

"Từ nay, các ngươi phải tôn trọng ta. Nếu không… ta đuổi thẳng các ngươi ra khỏi đoàn!"

"Chuyện này sai sai."

Lão Cẩu bỗng tỉnh ra, lên tiếng:

"Người chính thức gia nhập đoàn chẳng phải chỉ có chúng ta sao? Vậy tính ra, ngươi chỉ quản mỗi ta và Âu Diệp thôi à?"

Đổng Cửu Phiêu bĩu môi:

"Bên ngoài còn có một con chó nữa."

Ý nhắc đến Chó Phú Quý.

Chu Du chẳng bận tâm, chỉ cảm thấy có người giúp phát lương là quá tốt rồi.

Keng keng keng.

Cơ Hào dùng thanh hắc đao của mình gõ xuống đất, cất giọng:

"Giờ nói đến điểm thứ năm, ai phát biểu?"

Chu Du gãi đầu, nhìn trái nhìn phải. Hắn căn bản chưa nghĩ ra, chỉ cảm thấy cần có một buổi họp sáng.

"Điểm thứ năm, để ta nói."

Đổng Cửu Phiêu đứng dậy, nói:

"Dựa trên tình hình vừa qua, mọi người đều đã tiến bộ đáng kể trong tu luyện. Lát nữa, Diêu Tứ nhớ phát thưởng."

Nghe vậy, Chu Thần, Chu Hiền, Lữ Nhân Gia lập tức vui vẻ.

Còn có phần thưởng sao?

Đổng Cửu Phiêu tiếp tục:

"Vì vậy, sau này mọi người phải kiềm chế kiêu ngạo, chăm chỉ tu luyện. Tuyệt đối đừng học theo Lão Cẩu."

Mặt Lão Cẩu đen lại.

Hắn thật sự không hiểu tại sao lại như vậy. Lần này trở về, từ Chu Thần, Lữ Nhân Gia, Chu Hiền, đến cả Chu Triều và cha mẹ của Chu Du, cảnh giới của họ đều tăng vọt.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn đoán có lẽ do họ có linh căn địa mạch.

Thêm vào đó, linh thạch và linh dược không thiếu.

Nhưng người ta sợ nhất là so sánh. Khi đã so sánh, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

Thậm chí ngay cả Chó Phú Quý bây giờ cũng đã đạt tới cảnh giới đại yêu cửu phẩm, thật là kỳ diệu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lão Cẩu chắc chắn sẽ trở thành kẻ yếu nhất.

Lão Cẩu bước đến ngồi cạnh Đồng Khánh, thở dài:

"Đồng Khánh à, có lẽ sau này chúng ta phải dựa vào nhau mà sống. Cả hai chúng ta đều không theo kịp tốc độ tu luyện của bọn họ."

Đồng Khánh gật gù:

"Đúng vậy."

Lão Cẩu nhìn Đồng Khánh, cười khổ:

"Nhưng có ngươi làm kẻ yếu nhất, ta cũng bớt lo rồi."

Thằng nhóc này đến giờ vẫn còn ở Thoát Thai Cảnh, hoàn toàn bị mình đè bẹp!

Trong khi đó, những người khác đã lên Dương Âm Cảnh, thậm chí với đà này, chẳng mấy mà đạt Thiên Nguyên Cảnh.

Đồng Khánh cười nhạt:

"Ngươi cũng nên cố gắng một chút đi."

Lão Cẩu thâm thúy nói:

"Khi nào ngươi đạt đến tuổi của ta, ngươi sẽ hiểu. Chỉ cần có người yếu hơn mình, thì bản thân sẽ không bao giờ là kẻ tệ nhất."

Đồng Khánh chỉ cười không nói.

Lúc này, Đổng Cửu Phiêu lên tiếng:

"Về điểm thứ năm, ta còn hai điều muốn nói."

"Thứ nhất, nghiêm cấm hành vi lười biếng, tham ăn hoặc cố tình chây lười…"

Câu nói chưa dứt, Chu Du đã phản ứng:

"Giải tán họp!"

Hắn đứng dậy:

"Đồng Khánh, hôm nay ăn gì?"

Đồng Khánh đáp:

"Long Hổ Đấu."

Chu Du sáng mắt:

"Long Hổ Đấu?"

Đồng Khánh gật đầu, đi cùng Chu Du ra ngoài:

"Thịt đại mãng xà ngũ phẩm và hổ vàng ngũ phẩm."

Khi hai người rời đi, Đổng Cửu Phiêu nghiến răng, cuối cùng hét lên trong bất lực:

"Ta là nhị đầu lĩnh! Các ngươi có thể tôn trọng ta một chút được không?"